Ta vẫn về đây bên trang vănBên khung cửa nhỏ mỗi hôm rằmBên dòng sông chảy qua đời mẹĐể đêm về lại đau nhói, băn khoăn.
Mộng thương hồ thì cứ đầy trăngMà nỗi nhớ chưa một lần nguôi đượcChiếc xuồng nhỏ vẫn xuôi về phía trướcNhư cuộc đời vỗ ngọn sóng phù du.Nghe nước mắt mẹ giữa mùa thuCanh cho dòng sông thức giấcSông lại canh cuộc đời người ngư phủĐi một vòng vẫn trở lại chốn xưa.Máu thương hồ cứ rong ruổi nắng mưaNhư con chim mơ về đất hứaLênh đênh mái chèo, lắc lư cây bẹoChiếc xuồng đời khăm khẳm tiếng đờn ca.Ca rằng: “Anh, công tử không nhà…”Bỏ kiếp thương hồ. Hề! Lang thangHôm ra đi dòng sông không tiễn biệtĐã quên mái chèo thì còn gì cây bẹoRa đi mà thổn thức trăm ngàn.Thôi thì ta lại quay về bếnCũng xuồng bần, cũng sên sến đờn caCũng là: “Anh, công tử không nhà…”Năng Gù, 12/8/2010
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét