Bạc lưng phố
Nắng xuôi về Bác Ái [1]
Chở dùm ta theo với nắng ơi!
Ta muốn nếm cái chát nồng
tinh khôi của cát
Cát nhớ khói đồng
Miền ngược nhớ miền xuôi.
Lên Bái Ái,
Thăm thẳm chiều Rắc Lây [2]
ghẹo gió
Nụ cười trên nương đeo đẳng
bóng mặt trời
Chợt nhớ em
Đôi mắt Rắc Lây bừng sáng
Sâu và trong, xuyên thủng màn
mây.
Người Bác Ái
Quẩn quanh cùng khổ
Hết đói đến nghèo, gạo muối
tìm đâu?
Vách đất nhà tranh như nông
rộng từng đêm
Khi gió bão thổi về như… “mở hội”
Nước cũng thiếu, áo quần ít
ỏi
Tắm cát giữa đồng nhễ nhại mồ
hôi
Ngày đội nắng, đêm bình phong
chắn gió
Xé nát rừng, đá núi cũng bơ
vơ.
Em ơi!
Mùa nầy quê anh đang vào vụ
Anh không chờ nước lên
Để tắm mình trong phù sa và
gối đầu lên gốc mạ
Mà quá giang nắng về Bác Ái
quê em.
Mưa Bác Ái
Ngẩng mặt khóc cười
Dân Rắc Lây
Lênh đênh chìm nổi
Chờ con chim Ta Leo [3]
huyền thoại
Đem hạnh phúc về… thương lắm
Rắc Lây ơi!
VĨNH THÔNG
––––––––––
[1] Một vùng quê nghèo thuộc tỉnh
Ninh Thuận
[2] Một dân tộc sống ở Bác Ái
[3] Loài chim mang lại hạnh phúc
theo truyền thuyết của người Rắc Lây
Tác giả giữ bản quyền, vui lòng ghi rõ nguồn khi sử dụng nội dung này.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét