Nhà thơ Trần Hoài Thư sinh năm
1942, quê quán Đà Lạt. Ông khởi sự viết văn từ những năm 1960, các truyện ngắn đầu tay được
đăng trên tạp chí Bách khoa, Văn, Vấn đề, Khởi hành… Ông đã xuất bản nhiều tập truyện
trước năm 1975, sau năm 1975 viết chủ yếu là thơ. Xin giới thiệu một số bài thơ của ông
đã đăng trên tạp chí Thư quán bản thảo.
Nốc cạn cà phê. ném tàn thuốc lá
Mau kịp khởi hành. để kịp giờ G
Lau lấy cặp tròng. bùn lem Trung Bộ
Nhà ai còn đèn. chào nhé ta đi…
Mùa mưa xe người. nhảo nhề khốn đốn
Những con thú người. râu tóc trường sơn
Gặp bạn giữa đường. chửi thề mấy tiếng
Pháo dội rền vang. tiếng nói mất còn
Ngày một lên đường. điểm danh đầy đủ
Ngày ba trở về. những đứa cúi đầu
Dưới chân nỗi buồn. vẽ thành bàn thạch
Không nói mà lòng. gai xướt châm đau
Rồi đi, đi hoài. dấu giày trận dẩm
Lún vào đất đai. mưa máu mưa rừng
Để cuối đoạn đường. nhảy tàu qua Mỹ
Lún ngập cuộc đời. hai chữ áo cơm.
CHO NHỮNG NGƯỜI
KHÔNG BAO GIỜ THẤY HÒA BÌNH
Thì đi về, sẽ không nói năng
Nhưng hàm răng phải cắn bầm bật máu
Những thằng sống chưa vui mừng thoát chết
Nhưng nỗi buồn, những thằng chết, để đây
Đây chiếc poncho, tao kéo xác mày
Ngủ yên nhé, rồi sẽ vào nhà xác
Rồi mẹ cha sẽ mặc đồ tang trắng
Rồi anh hùng rồi tổ quốc ghi ơn
Cứ ngủ đi, hết lệnh lạc hành quân
Hết nhổ chốt, hết đêm dài trắng mắt
Hết chiếu rượu, bưng cả thau mà nốc
Hết dưỡng quân, tìm gái ở Qui Nhơn
Hết da vàng, hết máu đỏ Việt Nam
Hết hết cả, chào tay mày lần cuối
Tao cắn răng, nói rằng mình đừng khóc
Thằng nào đây, thằng Bắc hay thằng Nam ?
Sao mặt mày thân thể đều cháy đen
Nằm thanh thản dưới mặt trời cháy lửa
Chíên tranh, chiến tranh trò chơi chó đẻ
Mày bỏ cuộc rồi, tao chơi với ai ?
THẾ HỆ CHÚNG TÔI
Khi trở lại ngồi trong lòng quán tối
Thuốc vàng tay, và vầng trán đăm chiêu
Thế hệ chúng tôi, những đứa đôi mươi
Hồn đã mọc những nụ buồn chín sớm
Khi trở lại, dựa lưng vào vách quán
Để giọt buồn pha đậm tuổi suy tư
Chiếc mũ rừng che nửa mặt âm u
Đôi giày trận bết bê bùn đột kích
Khi trở lại nghe Nỗi buồn nội chiến
Lời ca nào làm quặn thắt lòng ta
Chợt nhìn lên thấy mắt bạn lệ nhòa
Sao tuổi trẻ chúng ta lại buồn quá đổi
THẾ HỆ CHIẾN TRANH
Thế hệ chúng tôi mang đầy vết sẹo
Vết sẹo ngoài thân và vết sẹo trong hồn
Không phạm tội mà ra tòa chung thẩm
Treo án tử hình ở tuổi thanh xuân
Thế hệ chúng tôi loài ngựa thồ bị xích
Hai mắt buồn che bởi tấm da trâu
Quá khứ tương lai, tháng ngày mất tích
Đàn ngựa rủ bờm, không biết về đâu
Thế hệ chúng tôi chỉ thấy toàn lệ máu
Chưa bao giờ thấy được một ngày vui
Thời chiến giày saut, lao vào cõi
chết
Hòa bình phận tù, trâu ngựa khổ sai
Thế hệ chúng tôi già như quả đất
Râu tóc mỗi ngày mọc những hoang mang
Ngoài phẫn nộ, trong chán chường ẩn khuất
Đếm những nỗi buồn bằng lời nhạc Trịnh
Công Sơn…
SAIGON TRONG TRÍ NHỚ
Saigon
có mùa hạ dài hơn mùa đông
Nên Saigon có mắt em xanh như da trời
tháng sáu
Saigon
có thật nhiều quán cà phê quán cóc
Nên bàn ghế Saigon
đầy ấp tình thân
Saigon
có ngày cuối tuần Thủ Đức về thăm
Để những xe lam dập dìu Bến Thành Chợ Cũ
Để anh trở về thăm người em nhỏ
Khi ngọn đèn Saigon
đã thắp sáng bùng binh
Saigon
buổi chiều trời hay nổi giông
Nên những hiên nhà là những hiên tình hò
hẹn
Saigon
có những con bồ câu cúc cù trên hàng dây điện
Nên Saigon vẫn là nơi hò hẹn của những kẻ
yêu nhau
Saigon
ít khi thấy được ánh sáng hỏa châu
Nên đêm đêm Saigon
bình yên giấc ngủ
Để em đến trường như con sáo nhỏ
Để người lính trở về có chỗ dừng chân
Để mãi mãi Saigon
là những bâng khuâng
Trong con tim của những người viễn xứ…
TRẦN HOÀI THƯ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét