Nhạc sĩ Phan Võ Hoàng Nam tên thật là Nguyễn Hoàng Nam, sinh năm 1967, quê quán huyện Châu Phú, tỉnh An Giang. Hiện là giáo viên âm nhạc Trường THCS Cái Dầu, Phó Chủ tịch Hội VHNT Châu Phú. Anh sáng tác ca khúc và văn thơ, đồng thời là người khai sinh dòng tranh đá Bảy Núi. Xin giới thiệu chùm thơ của Phan Võ Hoàng Nam.
VIẾT CHO NHỮNG CON TRAI
Ta viết cho con,
những đứa con trai.
Tuổi hai mươi thênh thang trăm lối.
Những thằng nhóc xù xì như trái mít.
Mà ước mơ vươn tới trăng sao.
Ta viết cho con,
những trăn trở đêm dài.
Lời yêu thương từ hai mươi năm trước.
Khóc chào đời con ơi thấu nỗi
Chốn nhân gian, nước mắt ướt nụ cười.
Ta viết cho con,
tuổi hai mươi.
Cái tuổi tìm chị Hằng qua bóng nước.
Nước qua cầu đôi dòng xuôi ngược
Rồi ngược xuôi một chuyến đò ngang.
Ta viết cho con,
khi quá nửa đường trần.
Bước hành hương đôi lần chân toé máu.
Lo cho con ngày mưa trơn lối
Ngại đường xa con lắm thác ghềnh.
Thì bước đi con,
nắng ở cuối con đường.
Đêm có mưa, rồi mai ngày lại mới.
Mầm rồi xanh, nụ hôn xanh ước vọng.
Nắng trinh nguyên như tự thuở hồng hoang.
Ngồi hát cùng con,
khi bão tố trùng khơi.
Đừng nuối tiếc, ngày qua như tiếng thở.
Không với sắc, sắc không là thế.
Trắng bờ lau, bóng nắng qua thềm.
Ta uống cùng con,
chén rượu đầu đời.
Nếm men cay, nếm bao ảo mộng,
Say đi nhé, mai rồi tỉnh giấc.
Bước thong dong bắt gặp được mình.
NGÀY MAI
Có thể ngày mai…
Những cánh hoa héo úa
Nhựa sống cạn khô
Khúc giao mùa rơi vào tĩnh lặng.
Ừ dẫu thế !
Hương lan chiều nay vẫn ngát
Vườn nhà em vừa nhú một chồi non.
Có thể ngày mai…
Tình yêu chỉ là trò cợt nhã
Chẳng có buổi bình minh
Và lũ chim không còn đi truyền lời sấm.
Thế à !
Cạn chung ta quắt quay trời đất
Chén rượu chiều nay vẫn ấm tình người.
Có thể ngày mai…
Những nỗi đau còn đó
Đừng đánh rơi, dù chỉ chút niềm tin
Ngày dẫu buồn tênh
Bình minh vẫn nguyên ước vọng
Ta có hôm nay để yêu những cuộc đời.
Có thể ngày mai…
Chỉ là cơn mơ
Vụn vỡ tiếng cười
Vụn vỡ những mảnh đời
Cuối trời thinh lặng…
Dẫu mai anh và em chỉ là hạt bụi
Ta lại rong chơi giữa cõi vĩnh hằng.
NHÀ KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ
Nhà không có đàn bà.
Chái bếp bao năm chưa một lần dọn dẹp.
Ba gã đàn ông.
Buổi cơm chiều hiu quạnh.
Chén rượu buồn đắng chát bờ môi.
Ba mươi mùa thu qua cửa.
Trôi xuôi.
Không có những nụ hôn.
Đêm thở dài cùng với bóng.
Người đàn ông già tóc phai bị neo vào ký ức.
Từ độ người đi về phía hư vô.
Nhà không có đàn bà.
Những gã đàn ông say quắt quay,
Mơ giấc mơ có hương hoa huệ.
Đầu bạc đầu xanh,
Ước mong, nuối tiếc...
Kỷ niệm phai, con sóng xa bờ.
Nhà không có đàn bà.
Những đứa con trai loay hoay bên triền ký ức
Lóng ngóng tìm.
Chấp chới những cơn mê.
Người tóc trắng đêm đêm đợi sáng
Dấu hài xưa... cánh nhạn cuối chân trời.
MƯA CHIỀU
Chiều nay mưa qua nhà em
Lối cỏ ướt đầm
Nụ hoa choàng giấc muộn
Những chiếc lá rơi dầy trong nổi nhớ
Sợi mưa dài hun hút khói trời xa
Chiều nay mưa qua nhà em
Không có mong chờ
Cơn mưa buồn lạc bước
Vườn xưa vắng tênh nhạt nhoà kỳ niệm
Vết chân hằn trên phím thời gian
Chiều nay mưa qua dòng sông
Bến đời xuôi ngược
Chăng thấy nẻo đi về
Mịt mờ chân mây con đò lạc lối
Tháng năm trôi theo nước xuôi dòng
Chiều nay ta say cùng mưa
Ngủ quên trời đất
Không còn những giấc mơ
Chỉ mình ta với mưa chiều lặng lẽ
Gõ nhịp đều ru giấc phiêu linh.
PHAN VÕ HOÀNG NAM
Tác giả giữ bản quyền, vui lòng ghi rõ nguồn khi sử dụng nội dung này.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét