Vĩnh Thông vừa được nhà thơ Thạch Thảo (tỉnh Bình Dương) tặng tập thơ Dụi mắt nhìn đời của nhà thơ Nguyễn Tấn Ái (tỉnh Quảng Nam). Trong tập có một bài thơ khá "lạ" và ấn tượng, mặc dù "đi ngược" quan điểm của nhiều người, nhưng lại mang đậm tính nhân văn. Tác giả không dùng cái nhìn của sách vở, mà bằng cái nhìn của tâm hồn, tình thương và nỗi đau thời thế. Xin giới thiệu bài thơ Kể chuyện Lý Chiêu Hoàng của Nguyễn Tấn Ái.
KỂ CHUYỆN LÝ CHIÊU HOÀNG
Hình như trong ngàn trang giáo án của ta còn thấp thoáng một chuyện tình. Bài giảng ta mang lên lớp một nửa, nửa giấu trong hộc bàn ta chẳng giảng cho ai đâu Mai rồi em ra trường, hay hớm gì những niềm đau Thà đóng kín. Mà lệ cứ nhòa trang cổ sử. Ta đã mời các em cùng ta đi thăm các vương triều Đinh Lê Trần Lý Gỡ lớp rêu phong mà chiêu niệm những đền đài Đã khóc hoài nàng Kiều nhan sắc nào cho con tạo đùa dai Và trắng trời tiếng gọi Mị Châu gửi người tình lang bội bạc. Này em, hãy còn đó nỗi xót xa chuyện tình oan khốc Ta mời em cạn li bi kịch Lý Chiêu Hoàng Đời có lúc đẹp như cô gái nhà giàu tặng áo gã bán than Cũng có lúc đau như vương phi ngậm ngùi ngôi phế truất.
Chiêu Hoàng, Chiêu Hoàng! Tám trăm năm còn nguyên niềm buốt nhức Thân nữ nhi mà gồng gánh cả một vương triều Ngôi cao nào đâu dễ chọn tình yêu Vương tử họ Trần hào hoa không thật lời xe tơ kết tóc! Có thể như nhân loại ngàn lời yêu mà cũng là không thể Khi lời yêu nhen nhóm một mưu đồ Khi hồi môn là cửu ngũ ngôi cao Trách hờn nên chăng khi Thủ Độ cũng là thủ đoạn. Lịch sử rồi nghìn năm truyền rao khúc ca hoành tráng Diên Hồng ấm lòng dân, cửa Hàm Tử, bến Chương Dương Rồi sẽ còn nồng nàn bao khúc văn chương Giá như, ờ giá như không có câu chuyện nàng vương phi họ Lý. Thay đổi một vương triều chuyện đâu chỉ là mộng mị Nhẹ dạ sao công chúa đâu ngờ bi kịch diệt vong Này em, ngấn lệ mà chi, cũng như ai ta lòng xót với lòng Giọt lệ nhỏ xuống mồ hoang vùi chôn cả một dòng tôn thất. Anh hùng ư? Ném sinh linh vào vòng được thua còn mất Trần Cảnh vạn kiếp sau còn nợ một chân tình Kẻ đế vương mà yêu rất thấp hèn Hùng sử ngàn trang không che nổi một dòng nhơ nhuốc: - Khởi nghiệp bằng trái tim bội bạc! Này em, câu chuyện của ta chẳng thể lạc quan, ta chẳng thể dối lòng Bài học cuối cho ngày mai vào đời em nhập cuộc Đã yêu xin trải lòng gan ruột Đừng như ai nhơ nhuốc suốt ngàn sau. Này em, đôi mắt em buồn giọt lệ nào trên gò má lăn mau Nào hay gì câu chuyện tình buồn, đã lỡ rồi thôi ta đành có lỗi Cũng chỉ mong sao hành trang em ngày sau trên đường đời chông chênhchìm nổi Mà vẹn nguyên một trái tim không lấm láp bụi đời. Thôi nhé, ta mong trong đời rồi em sẽ vui Ngày mai xa trường, giáo án ta trao cho như lời tình tự Sống là gắng giữ hồn thơm như trang giấy mới Mặc đua chen khuôn mặt người khuất lấp những mưu toan.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét