Có chút hương nào khẽ lay động phía xaNhững tán bàng xanh mềm nhũn tự do run trong gióNhững khẩu thần công thuở nào đứng đờ ra trơ trọiNhư nghịch lí đời thường… cứ vậy, vẫn đeo mang!Ta tìm về, khi tất cả đã tàn hoangNhững khẩu thần công nằm im dưới mái ngóiNhững đá gạch, sắt đồng ủ mình trong lớp bụiTất cả sẽ phai tàn. Và thời gian sẽ mang đi!Còn lại gì, khi cung điện buồn dần theo lá rụngNắng dệt, mưa cài, quyện vào đêm kinh thành côi cútBuông lỏng những buổi họp chầu không tấu sớKhông phi tần, khanh tướng… cũng không vua.Đền đài, phế tích của ngày xưaNào đâu “Thiên mệnh”, “Thiên uy”? Xa xôi lắm!Một sắc chỉ truyền quân, súng thần công không bắn tớiĐâu thấy vảy rồng rơi giữa Long ngai!
Mọi thứ sẽ dần trôi - và gió bụi miền xa sẽ thổiHôm nay, một gã thần dân lang thang dưới mái kinh thành.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét