Nhà thơ Phạm Nguyên Thạch sinh năm 1948, quê quán xã Khánh Hòa, huyện Châu Phú, tỉnh An Giang. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, nguyên Phó Chủ tịch Hội VHNT An Giang. Đã xuất bản 3 tập thơ, 2 tập truyện ký, in chung trong nhiều tuyển tập và đọat các giải thưởng trong khu vực. Ông là một trong những người cầm bút khá sớm ở tỉnh An Giang, có chỗ đứng vững vàng trên thi đàn và trong lòng bạn đọc. Xin giới thiệu một số tác phẩm mới của ông như sự đồng điệu cùng tâm hồn thơ Phạm Nguyên Thạch.
MÙA LỤT
Cánh đồng chìm xuống gò đất chìm xuống
Quần áo ướt ròng
Người chết về bó gối trên bàn ngập chân
Hong mình đóm nhang nhào trong lụt…
Đó là lúc người già làm cây bần trước nhà
Chẳng biết để làm gì với những tổ dòng dọc trống không
Quật quăng gió thổi
Trái rớt lạnh khuya…
Những người trẻ trung như đám rễ bần ngoi lên mặt nước
Che chắn hoài sóng vẫn lọt vào nhà
Đạp nỗi chết chìm
Nước vẫn ào giấc ngủ
Cái lọp cái lờ mang chiều lặn vào hụt hữ
Cánh lưới mang hoàng hôn bũa cánh đồng
Xuồng lá mong manh chống ra nơi cạn
Đón bắt bình minh
Như bao người bơi trong mùa nước linh đinh
Tôi làm chú gà giũ rong rêu trên giề rạ mục
Nhìn phù sa đỏ lựng mỡ mầu trôi tấp mùa sau
Rượt theo tiếng cá …
BẤT CHỢT MƯA
Em bây giờ ở đâu ngoài phía bên nhau
Ngoài vết sẹo câm
Phủ dụ thơm lừng lời mọc cánh
Trú ẩn kịp không cơn mưa trái mùa
Hắt vào bệnh hoạn
Hình như mưa bất chợt về từ mưa ngày ấy
Ngày em lắc vai cho trơn vuột ấm nồng
Thẳng tay vứt quăng quen thuộc
Vô tư bỏ sau lưng mái dột
Thảnh thơi điệu đàng ra khỏi căn nhà
Anh thảng thốt trước mưa
Mưa ướt lòng cả tin mây quang trời tạnh
Mưa ướt những trống trơn
Mưa ướt ánh nhìn năm tháng lung linh
Những cơn điên tình yêu nồng cháy
Uổng công anh vớt giấc mơ ngợp chìm quá khứ
Kéo yếu mềm thoát cơn say lú lẩn quắt quay
Gồng gượng qua cô đơn vật vã
Mưa xối sạch an tâm
Sạch bụi bặm thời gian chất chồng trên vết gẫy
Em có chông chênh
Không còn thấy mình khô ráo
Chiều nay anh không kịp trở tay cất giấu
Nơi phẳng lặng giả vờ bấy lâu mưa thấu mũi gươm
Nhói nỗi buồn thâm kim dầy thêm ẩm ướt !
CẠN
Tôi vừa nhận ra em cạn ánh nhìn
Chính lúc ấy tôi cảm nhận mình đang mắc cạn
Không còn lội bơi nhẩn nha trong kho báu tình yêu
Sợ hãi thói quen thật thà lập lại
Tôi vừa nhận ra em cạn ánh nhìn
Chính lúc ấy tôi cảm nhận một hồ đầy ước mơ kiệt nước
Tôi không thể vớt trời xanh mộng ước
Không thể quay vào bờ khi bùn ngập lút đôi chân
Biết làm sao dưới đáy khô cằn
Những rác rưởi cùng những vở tan tấp xuống từ đời nào
Những giấu che gai gốc chìm xuống từ đời nào
Nghinh ngang lộ mặt
Tôi lại lạ lùng tôi không hề biết mệt
Cần mẫn sớm hôm quơ tìm gì trong kí ức
Cứa vào khoảng trống không
Rướm máu
MÙA ĐÔNG ƠI MÙA ĐÔNG
Tôi mở rộng cửa vườn mình
Mùa đông vẫn đầm đìa già nua
Vẫn ẩm ướt triền miên từng góc khuất
Buồn không cớ gì thôi tươi
Tôi mở rộng cửa vườn mình
Mùa đông vẫn vô tâm không lui lạnh lẽo
Tôi gom đốt hong tôi bằng nhánh nhóc lá mùa qua
Giống khóc không mắt khói cay lầy lụa?
Tôi mở rộng cửa vườn mình
Mùa đông vẫn ngang tàng quật quăng ngọn bấc
Biết trốn đâu trong nhà vườn từng thơm trái ngọt
Nơi nóng bỏng nụ hôn nay đầy lưới nhện giăng
Tôi mở rộng cửa vườn mình
Mùa đông vẫn còn cho bao thứ chết im không rả mục
Tôi làm tượng chết im trước cỏ cây giữ dấu em đeo nước mắt
Nhói hoài tiếng chim một thuở nắng về
Tôi mở rộng cửa đuổi đưa
Tôi có mời mọc đâu sao như mời ở lại
Vườn tôi ơi vườn
Mùa đông ơi mùa đông !
PHẠM NGUYÊN THẠCH
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét