Huỳnh Ngọc Phước sinh năm 1996, quê quán huyện Châu Phú, tỉnh An Giang. Sáng tác từ cuối năm 2011, viết cả thơ
lẫn văn xuôi, nhưng thế mạnh là thơ. Đã có các tác phẩm đăng trên nhiều báo và tạp chí như Áo trắng, Thất Sơn, Thế giới mới, báo chí các tỉnh thành trong khu
vực...
Thơ Huỳnh Ngọc Phước nhẹ nhàng, sâu lắng, đầy những tình cảm dung dị về quê hương. Lắm lúc, tác giả trăn trở về sự thay đổi của con
người và tập quán ở vùng sông nước Nam Bộ trong xu thế hội nhập. Xin giới thiệu chùm thơ của Huỳnh Ngọc Phước.
CHIỀU BÌNH MỸ
Chiều Bình Mỹ mái đình treo bóng
nước
Khách hững hờ qua, như lục bình
trôi
Trên chiếc cầu già giờ chỉ mình tôi
Đùa với gió, gió vô tình thổi nhẹ
Con kênh nhỏ không xuồng ghe cập
bến
Chuyến đò buồn không nhộn nhịp
đông vui
Chỉ có hàng cây và dòng sông lặng
lẽ
Khói hạ chiều nay bay xuyên lòng
tôi !
Bình Mỹ chiều nay sao nghe im sóng
Dù trong lòng nổi sóng từng cơn
Phải chăng nhớ người từ viễn mộng ?
Thăm thẳm phương xa chờ một bóng
người.
NGHỆ SĨ MÙ GÃY KHÚC NAM AI
Ta. Nghệ sĩ mù ngồi cạnh bến sông
Cầm cây đàn với bài vọng cổ
Tay
dạo lên mấy bản tình muôn thuở
Ném nỗi buồn khuấy động cả dòng
sông.
Lục huyền cầm ta gảy mãi không
buông
Con sóng xa cuốn trôi câu hát buồn
Sông phiền không ? Hãy chở giùm ta
nhé !
Chở trái tim ta đến nửa trái tim
người.
Chén rượu nồng hòa với điệu du ca
Luôn in đậm một bóng hình ai đó
Người buông đàn có nhớ người lữ
thứ
Sao gãy hoài một khúc Nam Ai ?
SÂN TRƯỜNG VẮNG EM
Hè lại về, mùa lại nhớ thiết tha
Cánh phượng đỏ nép mình trong ánh
nắng
Tình thuở nhỏ sao mà ta nhớ lắm
Tuổi học trò theo mãi những buồn
vui.
Ánh nắng chiều tan mơ ước xa xôi
Bởi người xưa không còn đây nữa
Ve thắp lên cho sân trường chút lửa
Nồng cháy lửa tình hay lửa buồn
đau ?
Vắng em rồi, bước vẫn bước vậy thôi
Đường phượng xưa giờ chỉ còn một
bóng
Áo trắng kia đã thay thành áo đỏ
Mà vần thơ còn đau đáu đợi người.
Bấy nhiêu năm nơi xứ lạ ta về
Áo vẫn trắng giữa sân chiều “hạ
trắng”
Phượng vẫn đỏ tiễn người xưa đâu
mất
Để bây giờ nước mắt thấm tràn mi !
HÁT CHI BUỒN CÂU VỌNG CỔ NGÀY XƯA
Hát chi buồn câu vọng cổ ngày xưa
Để nhớ thương cô đào nhỏ nơi nào
Sân khấu kia tiễn đưa người khuất
dạng
Chỉ còn ta nhỏ lệ phía sau màn.
Nhớ khi xưa ta cùng bước bên nàng
Dẫu gian khó đôi ta cùng cố gắng
Câu vọng cổ xẻ đôi làm hai mảnh
Ta hát câu này nàng nối nhịp câu
kia.
Ta quanh quẩn trên dòng đời mộng ảo
Tìm kiếm nàng giữa cuộc sống phồn
hoa
Trong giấc mơ ta thường hay cố gọi
Chưa thành lời lệ đã ướt quanh mi.
Trên đường đời đầy bão táp phong ba
Nàng đã đi không một lời từ giã
Dù biết ngóng trông là vô vọng
Ta vẫn chờ đến tóc ngã màu mây.
HUỲNH NGỌC PHƯỚC
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét