Có đôi lần mang vội vã tôi quaMịt mịt sơn nguyên, thênh thang đèo dốcBồi hồi cao để đôi lần thấp lạiCó đôi lần muốn rủ gió về chơiMột vực thẳm, một kia là thành váchMột mây côi cút, một rừng cô quạnhVà một tôi - như vật thể tách rời!Núi bồi hồi. Thôi chẳng nhớ chẳng thươngĐá vơ vẩn. Chẳng cần ai tô điểmRừng thấp thỏm. Cứ yên bình nguyên thủy…Nhưng nhịp đời vẫn vội vã cuốn đi.VĨNH THÔNG
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét