Thất Sơn một chiều đầu nămCò chao rũ cánh xuânVồ đá ngang tàn bỗng mọc những thanh âmBuồnĐơn côiLạ hoắc!Mưa trắng tóc mây, trắng tóc ngườiTrắng núi đồi, trắng nụ cười sương gióNhững mảng nhớ rớt vai người lộp độpTàn cây mềm nhũng. ImĐường phố núi dàiTìm em không gặpBụi bặm cuộc đời che tóc em nghiêngNếp nhăn xuất hiện làm chi ở đáy tâm hồn.Thất Sơn một chiều đầu nămNgày đắn đoNgủ gật…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét