Tác giả trẻ Nguyễn Nhựt Hùng sinh năm 1991, quê quán tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Thơ Nguyễn Nhựt Hùng giàu tính sáng tạo, đậm chất suy tư và có phần "góc cạnh". Có khi, anh viết với thi
pháp truyền thống, hình ảnh chắt lọc, ngôn ngữ pha chút đùa
cợt nhưng lại khá triết lý. Có lúc, thơ anh mang màu sắc hiện đại với những khám phá mới mẻ, đậm tính hiện thực, để lại ấn tượng và cả trăn trở cho người đọc. Xin giới thiệu một số tác phẩm của Nguyễn Nhựt Hùng.
DƯƠNG CẦM THÁNG NĂM
Tháng Năm đến những bộ rễ màu nâu
lớn dần lên theo cơn tự kỷ của mưa
những nếp gấp trên cánh chò nâu
làm tôi nhớ một tiếng nói được xếp cất kĩ càng trong giấc mơ rỗng
Bài hát cũ từ radio
người đàn bà nức nở với chùm bằng lăng bạc màu
hương thơm bị đứt đoạn
mỗi khoảng cách một con mắt đồng tử tím nhìn lên
đừng cố nhớ một màu hoa quá mệt để nỗi buồn trở nên lộng lẫy
Người có về giữa thị xã nằm nghe
mỗi ngày qua từng cơn gió đau ốm
một âm thanh đi lang thang cô độc
từng cuống lá, từng dấu vân tay xanh xao rợn người
Tôi chợt thèm một gương mặt giống tôi
đang nở ra trong căn nhà im lặng
có bóng tối đi qua máu thì thầm
những hòa âm mê sảng đệm lên như tiếng dương cầm bí mật.
NHỮNG ĐÓA LOA KÈN TRONG GIẤC MƠ
Tôi giấu giọng nói của T trong một ánh sáng dịu dàng
bài thơ viết trong sớm ngược sáng
có tháng Tư cháy từng giác quan thơm
Con búp bê cầu nắng ốm li bì từ năm ngoái
nở nụ cười xuyên tạc vào giấc mơ
đang những ngày căng cứng nắng
T bảo, nỗi nhớ đã hiện hình
Những gương mặt đầy bụi trôi qua
dè sẻn ánh nhìn dưới lớp khẩu trang mỏng
đám mây đứng im như ả thiên thần bị điểm huyệt
con đường màu trắng bắt đầu
Những đóa loa kèn tỏa ra lũ lượt
giọng nói T mang mùi hương của bầu trời
tôi bỏ một giai điệu blue vào túi
và bay lên trên mái tóc của mùa hè
T thì thầm, muốn ôm tôi vào tối qua
nơi đóa loa kèn chờ tôi trong giấc mơ bạch tạng
nơi con sẻ đã thoát ra màu loay hoay của hoa gạo
những gã mặt trời rụng chói yêu đương.
TÔI KHÔNG VỀ SÀI GÒN NỮA
Chiều thức dậy tôi thấy tôi người đầy mùi hời hợt
mặt trời mặt người mặt tàn nhang mặt bàn nâu mặt bức
tường bủn rủn
vài ý nghĩ nhờn nhợt trôi qua
một góc nhà lên mốc meo sau những trận mưa nhầy nhụa
làm tôi nhớ nơi đó
Sài Gòn những ngày tôi
buồn như con bướm chết vì mùi hương quá hỗn tạp
Những căn phòng thiếu ánh sáng trầm trọng
những bài thơ thiếu ôxi chữ ngoi ngóp
những cái áo thiếu chỗ treo đầy nếp nhăn
chỉ những con gián dư dả không gian
chúng làm tình rộn rịp cả đêm
những ngày tôi thiếu ngủ
những mùa tôi thiếu yêu đương
sáng ra đường hét lớn tên mình cũng không ai thèm chấp nhặt
chỉ bụi chui đầy cuống họng
ăn vội cái bánh mì mà đau đớn bàn tay
Sài Gòn những ngày cô đơn
dài như những mặt người lành lạnh trôi qua tôi trong thoáng
kẹt xe ngộp thở
Lần dọn nhà thứ tư
con hẻm cũ thường làm tôi sợ hãi với màu xám gỉ
gã đàn ông hàng xóm đưa cho tôi một cái thẻ nhớ 2Gb
gã bảo tôi chép đầy phim sex cho gã
tôi bảo tôi không có
gã bỏ đi và cười ngắc nga ngắc ngứ
trong giấc ngủ cuối cùng ở Sài Gòn
tôi đã thấy gã đứng thủ dâm giữa những bầy mèo hoang
những cái vỏ chai trầm cảm nằm lăn lóc
mùi cồn bay chật cứng họng đêm
nỗi buồn trong bóng tối-mùi-Sài-Gòn
- Len thanh pho di H !
- Anh len Saigon chua vay ?
- Trai Vungtau, len day di…
tôi xóa hết những tin nhắn liên quan đến Sài Gòn
chỉ giữ lại cho mình những tên người thức dậy mỗi đêm
T nói với tôi T bắt gặp nỗi buồn đang bị hoại tử của ai đó
đánh rơi
tôi nói với T:
- Tôi không về Sài Gòn nữa…
MỘT NƠI QUÊN LÃNG QUÊN
những đứa trẻ con la hét. trong tiếng gió của chiều qua. đã
gieo màu vàng chóng mặt. vào cơn mơ như món quà. một ly mặt trời chợt vỡ. mùa
xuân ngái ngủ quá dài. một đôi tay vừa liền sẹo. vuốt bằng nhịp điệu ban mai.
buổi phố không còn đông đặc. ngửa vai liếm dấu chân người. con sẻ loay hoay
trong nắng. kiếm tìm tiếng hót bị rơi.
anh ở trong một khúc nhạc. đóng rêu ẩm mốc nỗi buồn. con mèo
hoang vừa tỉnh dậy. hững hờ quên một vết thương. mùa là hương thơm cũ kỹ. ai đó
cất giấu thẹn thùng. mầm non luân hồi đáo hạn. cởi từng lớp áo ung dung. anh
còn một hình hài nhớ. khi sém chút nữa vô hình. đừng là quá khứ đột quỵ. lặng
thầm giữa nẻo chênh vênh. anh xơi hết một khúc nhạc. vài thanh âm vãi vương
vào. con đường, bức tường, góc quán. có gì gì đó xôn xao. có gì gì đó nôn nao.
có gì gì đó cồn cào. có gì gì đó xanh xao.
bài thơ buổi khuya sàm tấu. đã mềm vì máu bóng đêm. cơn tự
kỷ riêng phủ sóng. ướt loang ra đến bậc thềm. những con chữ đã vón cục. trong
cổ họng chốn không nhau. một mình anh ngồi tán gẫu. với đôi tay đã nhạt màu.
bài thơ buổi khuya sàm tấu. sáng nay bung vỡ như là. túi ni lông chứa ánh sáng.
tuột khỏi bầu trời bay ra. nụ cười cột dây lọm khọm. cạ lưng vào mơi mới ngày.
bỗng trẻ ra thành đôi cánh. tung vào đầy cánh mây bay.
trên phố chiếc ô bỗng đỏ. trùm bao la nhiễu liên hồi. giữa
hư không anh ngửi thấy. sắc màu của một làn môi. em rộng rinh trong trí nhớ.
xẻo xinh trong cả nỗi buồn. có phải hình như em đã. ẩn tiềm giữa những bất
lương. em có thể nương náu lại. trong âm u cuộc bộn người. nhìn nhau mơ hồ độc
đoán. nụ cười là nửa nụ cười. có phải hình như em đã. ghé qua đây hát bềnh
bồng. vì qua tiếng rao chật cứng. vô tình anh thấy dòng sông. có phải hình như
em rất. tự do trong bài thơ này. anh tưởng chừng mình mê sảng. vẫn rõ ràng tận
đó đây.
em đã thế nào em nhỉ. khi mùa xuân chẳng nói nhiều. em chỉ
là mây là gió. là những gì rất phiêu diêu. anh đã thế này em ạ. lang tang hết
cuộc phố gầy. uống tất thảy và tất thảy. thèm em như một cơn say.
có một nơi anh quên lãng. quên lãng quên cả chính mình.
nhưng vẫn còn em bất tận. của một lời rất phiêu linh.
NGUYỄN NHỰT HÙNG
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét