Không còn tia sáng nào quanh đây
Thôi tràn vào căn nhà ven bờ khóc mùa mưa lỡThôi lách qua khe cửa sổ nâu thẫmBất lực - rớt chìm đáy sông.Cơn mưa cuối mùa thực sự đã về chiều quaLập cập vài ẩm ướt
Chân trời chít chi lũ mây xám bạcTrung niên và già cỗi qua một mùaRâu mây mọc đầy lởm chởm.Cơn mưa cuối mùa buốt tận đáy sôngBuốt tận lần dang dở cũTrước mưa ta vẫn là sinh linh bé bỏngĐào bới… Kiếm tìm…Ám ảnh chờn vờn giọt giọt trắng ngầu.Ta có mùa mưa cuối để đơn côiLừa phỉnh mình những đánh đổi ấm áp đắt đỏLừa phỉnh mình một bản sao trôi mất dạngChe khuôn mặt thớ lợ, tráo trơ.Đời, được bao lần cầm giọt mưa trên tay?Xem kìa! Có cơn buồn vừa xuyên ngang.
Cô rất thích thơ Vĩnh Thông kể cả văn. Chúc mừng Vĩnh Thông. Không phải ai cũng được như vậy.
Trả lờiXóaCháu cảm ơn cô đã ghé thăm blog, đọc tác phẩm và có đôi lời chia sẻ, khích lệ. Chúc cô năm mới nhiều niềm vui! V.T
Trả lờiXóa