Nguyễn Ngọc Đặng sinh năm 1996, quê quán xã Bình Thuỷ, huyện Châu
Phú, tỉnh An Giang. Anh là một trong những tác giả trẻ mới xuất hiện gần đây và có nhiều triển vọng. Nguyễn Ngọc Đặng làm thơ từ những ngày đầu bước vào trường trung học phổ thông, đến nay đã có nhiều tác phẩm
đăng đăng trên các báo và tạp chí trong khu vực. Thơ của anh giàu cảm xúc, ngôn ngữ mộc
mạc mà chân tình, nhiều hình ảnh mang đậm chất sông nước. Xin giới thiệu cùng
bạn đọc!
BÌNH THỦY NGÀY VỀ
Em có về thăm Bình Thủy cùng anh?
Những cánh đồng mùa vàng thương nhớ
Giọt nắng chiều khẽ chạm đôi ta
Nghiêng nghiêng soi bóng quê nhà.
Người quê anh chân chất thật thà
Sáng ra đồng chiều về bên bếp lửa
Nhấp chén rượu nồng, ngân câu vọng cổ
Bình yên một góc trăng về...
Bên bờ kinh điên điển đã trổ vàng
Anh đứng lặng nhìn dòng trôi xuôi ngược
Chở tuổi thơ buồn vui qua bến nước
Giờ lạc mất nơi nào?
Ngày xa quê mang theo những đợi chờ
Con sông cũ, cánh đồng mùa trĩu hạt
Nửa đời đi vẫn là người mắc nợ
Nửa đời về tìm nhặt lại tuổi thơ.
KHÚC RƠI BUỒN
Mưa vẫn rơi trên con phố nhỏ
Từng hạt khẽ chạm vào ta
Lạnh buốt!
Phố cũ. Nơi ta và em từng hò hẹn
Giờ chỉ đón đưa những bước chân buồn.
Gió như thổi qua lòng ta
Thổi bao muộn phiền một ngày tất bật
Đọng lại chút dư âm
Lần yêu đầu cháy bỏng khát khao
Hóa thành dang dở...
Thôi thì ta xin một lần mắc nợ
Nửa cuộc tình đau!
Và rồi mưa vẫn cứ mưa
Những khúc rơi buồn sũng ướt
Ta về đâu giữa bụi bặm cuộc đời?
CHẬP CHỜN NƯỚC ĐÊM
Mùa lũ về
Ai nhìn dòng nước chảy
Nghe trong gió nhánh sầu đâu ve vẩy
Đói no…
Ngước nhìn trời bâng khuâng
Bao miếng ăn trở nên khó nhọc
Khói cơm chiều chìm trong mùa lặng
Khói vơi vơi!
Hiện rõ những lo toan khi đêm về
Dưới ánh đèn chợt không chợt có
Chái bếp còn dăm con cua con ốc
Lót lòng… giữa đêm!
Mẹ mơ ngày Tết đến
Những đứa con tề tựu quay quần
Kể nhau nghe chuyện những ngày khó nhọc
Mùa cũ buồn vui sẽ theo dòng sông trôi mất.
Giật mình!
Nước đang lên
Ánh đèn vẫn chìm trong giấc ngủ
Buồn trôi…
SẼ VỀ CÙNG GIÓ XUÂN
Nhớ ngày ấy mây trời bay qua núi
Mẹ bùi ngùi tiễn bước con đi
Chầm chậm sông xa nước chảy vào kí ức
Bến quê nghèo mái tóc mẹ vẫn ngóng trông.
Có lẽ cuộc đời rồi sẽ lặng lẽ trôi
Nhưng con vẫn ngóng tìm về bến cũ
Bao năm tháng áo cơm còn tư lự
Chợt giật mình! Bóng mẹ đã mờ sương…
Ở quê nghèo mắt mẹ chớ rưng rưng
Có biết con đang nhớ về chốn ấy?
Và con nhớ lắm…tiếng ầu ơ của mẹ
Me ơi! Con sẽ về…
Về, cùng ngọn gió mùa xuân.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét