Tình nhân hỡi, tạm quên chuyện chúng mìnhĐể lắng nghe về một tình yêu khácCô gái là bông hoa bên cửa sổVà chàng trai là ngọn gió mùa đông.Khi tấm màn che cánh cửa giá băngĐã tan chảy vào buổi trưa thắp nắngCon hoàng yến trong lồng vừa thức giấcDu dương ngân những cung bậc bổng trầm.Ngọn gió gặp bông hoa từ ô kínhChợt bâng khuâng, mà chẳng biết làm gìĐành len lén nhìn qua khung cửa nhỏVà mỗi ngày mang nhung nhớ đến - đi.Bởi vì chàng là ngọn gió mùa đôngChỉ làm bạn với tuyết sương, băng giáChỉ làm đau những chú chim, ngọn cỏNào dám đâu mơ mộng chuyện lứa đôi?Nhưng vẫn u buồn bên cánh cửa quenPhả hơi thở dài khẽ lay mặt kínhNào biết đêm nay nàng hoa thao thứcCho gió nửa phần cơ hội hiếm hoi.Ngọn gió mong chờ có được bông hoaTừ ánh sáng len qua khung cửa kínhTừ bếp lửa hồng ấm lên đêm vắngĐể gió - hoa tan vào cõi dịu êm.Nụ cười bông hoa đã nghiêng sang bênKhông có lời hồi đáp cùng ngọn gióĐể rồi cách trăm dặm đường xa đó
Ngọn gió lạnh lùng tìm thấy bình minh.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét