Tôi đã làm quen với bóng đêmĐi những hành trình trong mưa đổĐến nơi xa ánh đèn thành phốTôi nhìn xuống ngã đường ảm đạmLặng lẽ bước qua người gác đêmVà khép mắt, không buồn giải thích.Tôi đứng lặng, bàn chân cũng lặngKhi chợt nghe tiếng nấc vọng vềTừ góc nhà, dãy phố quanh co.Không gọi tôi về, cũng chẳng tiễn điChỉ còn lại một đỉnh cao huyền ảoÔ sáng đồng hồ sóng sánh trời xa.Thời gian không lời tuyên bố đúng saiTôi đã được quen với đêm dài.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét