Đã quá thân quenNhững hạt mưa chiềuGiọt nước vô ngôn, góc phố già u ẩnTa đợi ai qua, ai qua…Đã quá thân quenTừng ô cửa khẳng khiu vàng trong nắngMột ô cửa có cành hoa bằng lăng tímVà người con gái buông tócMơ màng.Trong lãng quên ta lại tìm taVới những điều quen thuộcDường như tuổi đôi mươi vụt mất ít nhiều?Đôi khi, thành người hụt hẫng.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét