Cô đơn ngày chợt ấmBãi cỏ non chen đôngAi nhặt thưa hoài niệmChiêm bao chạm phố hồng.Ai đọc thơ kiêu bạtNgân nga khúc hát dàiĐồng thoại trời chiều nhạtBóng nhớ in dấu hài.Là khi em, khi taTrườn trên mùa yêu rộngThời gian hồn nhiên bỗngTrăm năm hóa sương già.
Bấc về em có lạnhĐá sỏi biết môi cườiGai góc chung chăn gốiMá phấn có thơm tươi?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét