Tác giả trẻ Lê Quang Trạng sinh năm 1996, quê quán ở thị trấn Mỹ Luông, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Hiện là sinh viên ngành Sư phạm Ngữ văn, Trường Đại học An Giang. Hội viên Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật tỉnh An Giang. Lê Quang Trạng có tác phẩm đăng trên nhiều báo và tạp chí trong cả nước, in chung trong nhiều tuyển tập văn thơ và gặt hái được các giải thưởng văn học đáng chú ý. Xin giới thiệu chùm tác phẩm của gương mặt thơ trẻ này.
MÂY MÙA TÍM
Mùa về con cúm núm kêu chiều
Nước ròng dòng kinh phơi bụng
Những khóm mây phù sa trôi thành dòng tím
Kéo ký ức lũ cá linh đi rong.
Mùa về chảy qua đôi mắt
Qua đôi tay tuổi thơ êm đềm
Đò lặng lẽ đưa người ra sông lớn
Một chuyến đi xa hút. Dòng trôi…
Gửi lại phù sa những mùa tím đi về
Mây bay
Mây trôi
Mây mùa tím trên dòng
Ngây ngất.
Mùa về
Những đám mây kết tóc
Đốt ngọn đuốc bập bùng lửa tím ra sông
Ngơ ngác dòng kênh cá đớp động lòng.
Mây tím mùa về chảy xiếc
Màu tuổi thơ thao thức gọi về
Có những làn mây trôi trong đáy mắt
Hóa tím mùa vào dòng ký ức mênh mông…
THƠ VIẾT Ở PHỐ NÚI
Đi qua phố
Đi qua mây
Qua bao vùng đất lạ
Thấy trong đôi mắt
Một chút của ta.
Đó là cánh diều
Đó là trăng sao
Đó là trời cao
Đó là cổ tích
Là con suối đầu nguồn
Là chiếc gùi lưng mẹ
Là cây mác của cha
Là bàn chân trên đá.
Cõng tuổi thơ đi qua bao miền đất lạ
Thấy lập lại mình trong cọng cỏ rừng xanh
Ở đâu cũng có những mái nhà
Chứa đầy những thần kỳ thuở bé
Không ai thấy mình
Nhưng mình lại vô tình
Vô tình quên đi.
Đi qua phố
Đi qua mây
Lượm lại tuổi thơ tôi
Trong chiếc gùi trên lưng mẹ
Treo trong bảo tàng bụi phủ đặc thời gian.
GÓC NHỚ
(Cho Đức,
Quỳnh, Thi, Hiền...)
Đó là nơi ta đặt xuống nỗi buồn
Phóng những tia nhiệt điện vào mặt nước
Đó là nơi ta nhìn trực diện với vết thương trầy xước
Thả lòng mình vào trảng cỏ thênh thang.
Bây giờ nơi đó chỉ còn ngọn gió mơn man
Bay xơ xác giữa phố người qua lại
Trong lòng ta hôm qua, hôm nay và mãi mãi
In dáng người ngồi lặng im nhìn bóng tối nuốt những vì sao.
Những ai đã đến đó và gọi đó là nhà
Những ai đi qua và những ai còn nhớ
Chúng ta là đàn chim một lần ghé lại nghỉ chân nhưng lòng cứ
hoài mắc nợ
Mắc nợ một nơi (để có chốn quay về).
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét