Nguyễn Khái Hưng là một
trong những cây bút trẻ thế hệ 8X ở tỉnh An Giang. Anh tốt nghiệp ngành Sư phạm Ngữ văn, Trường Đại học An Giang. Hội viên Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật tỉnh An Giang. Hiện công tác tại Đài Phát thanh - Truyền
hình An Giang. Xin giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ nhẹ nhàng nhưng cũng đầy suy tư của Nguyễn Khái Hưng.
THƠ GỞI MÂY TRẮNG
Anh biết mình đã quá tuổi
yêu đương
Qua những tháng ngày vụng
dại (khi mà khát khao không còn bỏng cháy)
Chuỗi ngày qua chưa khi
nào ngoái lại
Thiếu mất một bờ vai…
Anh của tháng ngày mong
đợi…
Em đến từ bầu trời xanh
cao vời vợi
Nơi ngọn gió mang trăm ngàn
hương sắc lạ
Nơi cánh chim phiêu bạt
chẳng bến bờ
Đỉnh núi mơ màng mây nhè
nhẹ trôi qua…
Em đến từ nơi nào xa lắc
xa lơ
Tự ngày xửa ngày xưa anh
khắc khổ đợi chờ
Thuở loài ngưòi còn u tịch
hoang sơ
Mây của trời cao mây trắng
nhởn
nhơ!
Tâm hồn em rong ruổi khắp
muôn nơi
Sà xuống ngọn cây, tung
tăng trên thảm cỏ
Rớt xuống bờ vai anh
chai cứng những hằng lo
Rồi vút lên bay cao cùng
ngọn gió
Mây trắng của đời
anh đã bao ngày nắng hạn
Trái tim hoang tưởng những
hoài mong
Em vực dậy cả một bầu trời
tăm tối
Mây của trời cao mây trắng
nhởn nhơ!
VÔ THỨC CÀ PHÊ
1. Phút cuối cùng anh nhớ
về em
Là giây phút trong anh
hạnh phúc
Cuộc đời buồn vui, đắng
cay trộn lẫn
Lặng yên bên ly cà phê
đắng
2. Bản tình ca day dẳng
Ai ngân nga gieo kí ức vào
lòng
“Đi đâu mà vội nắng vàng
ơi…”
Cơn khát trào dâng giữa
đời tĩnh lặng
Giọt tan- giọt tình run ở
đầu môi
3.Lạc mất cung trầm đời về
huyên náo
Em lao đao giữa trâng tráo
trò đời
Tải tình yêu bản nhạc
chẳng cần lời
Nhưng lặng im khiến tình
ta trắc trở
4. Ly cà phê của tháng
ngày rất thực
Em bên đời mà hư ảo xa xăm
Anh mải miết… không thể
nào tìm lại
Chỉ còn là vô thức tình
yêu !
MÙA QUA
Mùa thu,
mùa của lá vàng rơi, mùa của niềm vui rạng rỡ
Em tinh khôi áo trắng đến
trường
Tôi đứng đợi mùa qua
Nỗi nhớ nào cồn cào trang
vở
Giấc mơ ơi! Giờ đã xa vời
Vẫn biết rằng ngày ấy đã
xa
Còn ngổn ngang bao điều
chưa nói
Nói gì đây hay chỉ ngập
ngừng
Để rồi mùa qua…
Nắng hanh vàng giờ thành
oi bức
Hạ về trong những cơn mưa
Con đường này tôi đã đi
qua
Và ngày sau em là người
bước tiếp
Mùa thi về suy tư bao ánh
mắt
Khúc hạ réo rắt
Cố lên! Em cần phải vượt
Chỉ còn mùa cuối này thôi
Mùa chẳng đứng đợi ta
qua
GIÓ MANG BÉ ĐI ĐÂU
Mười lăm năm gió có mang
bé trở về?
Bờ đê cỏ cháy
Cây cầu khỉ sang đồng ta
còn thấy
Bóng bé trên dòng kênh
Trưa hè đổ nắng
Bỗng vỡ oà
Lắc lư cầu khỉ
Ta nhảy ùm xuống dòng kênh
Giọng bé cười giòn
Tan vào dòng nước
Ngọt ngào kỉ niệm…
Ta về, trưa hè cánh đồng
vẫn gió
Ngày đó bé bảo rằng:
“Gió thổi nắng đi..”
Da ngâm tóc hoe vì nắng
Gió mang bé đi đâu?
15 năm… một cuộc đời lưu
lạc
Hay chỉ là một cuộc dạo
chơi?
Trưa hè đổ nắng
Rặng trâm bầu lao xao
Cánh diều ơi gió lên rồi
đấy
Bay lên đi! Mang bé về cùng tuổi thơ ta
NGUYỄN KHÁI HƯNG
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét