Có nỗi buồn úp mặt tựa vai sôngCó niềm vui ôm bãi bờ thắp nắngMình lạc nhau giữa bến chiều thinh lặngVòng nhân gian quá rộng để đợi chờ.
Một màu hoa vừa lặn giữa vườn đêmĐể nụ gió chờn vờn không điểm trúMình tìm nhau khản giọng triền đê cũChốn hẹn hò quen lạ lẫm nhau rồi.Chốn hẹn hò xưa làm cho ta vuiChút ký ức chạnh lòng nhau như khóiMỏng mảnh quá, xin đừng rời ta vộiGiữ giùm nhau một mùa nhớ xa vời.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét