Trương Chí Hùng sinh năm 1985, quê quán Bình Thạnh Đông, Phú Tân, An Giang. Hiện cư ngụ tại Long Xuyên, An Giang. Anh là giảng viên Ngữ văn, Trường Đại học An Giang, hội viên Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật An Giang. Tác phẩm đã xuất bản: Một nửa nhà quê (tập thơ, 2014). Giải thưởng: Giải Khuyến khích Cuộc thi Truyện ngắn ĐBSCL 2011, Giải Khuyến khích Cuộc thi Thơ ĐBSCL 2012.
LẠC BẦY
Tôi như chú nghé
Lạc bầy
Đi về phía ngày mai khát cháy
Đi về phía mặt trời hoang hoải
Cái nóng như thiêu
Trụi lũi cả những giấc mơ còn sót lại
Đâu đây có tiếng suối dịu mát như một lời hứa
Chú nghé khập khừng dò chân bước
Dòng suối trơ mình phô cạn kiệt trầm tư!
Ngọn cỏ non đã héo,
Xơ rơ ảo tưởng về sự hạn hữu của vũ trụ.
Nước có thể làm nên những điều hi hữu?
Dòng suối vẫn trơ mình,
Cạn kiệt
Trầm tư
Chú nghé - Tôi - Những bước chân về phía mặt trời
Dòng suối…
Xơ rơ ngọn cỏ bên đồi.
CHIẾC QUẠT ĐIỆN
Xoay tít
Bất giác xoay
(Đời ma mị
Biến các tịnh như “không” thành cái “sắc”)
Em miền gió cát
Em miền không em
Chếnh choáng một chút men em
Ta đời khát cháy
Bất giác vòng đời
Xoáy!
ĐI TÌM NGÀY MAI
Tôi yêu thiết tha quê tôi
Không phải quê tôi thênh thang, quê tôi như trong tranh, trong thơ ca…
Quê tôi đơn sơ, ngập ngụa nắng tà
Người đời nhìn quê tôi bằng mênh mông ruộng đồng dào dạt nắng
Bằng đêm trăng thanh bình điệu hò lả lơi tình tự à ơi
Người đời nhìn quê tôi bằng làn gió mát thoảng đưa hương lúa thì con gái
Con trâu nhởn nhơ mục đồng thổi sáo
Quê tôi thơ như trong thơ tranh như trong tranh?!
Tôi nhìn quê tôi bằng những giọt mồ hôi ba rơi trên luống
cày
Tấm áo mẹ vá vai
Anh tôi, chị tôi lùi lũi đồng chiều xơ rơ gốc rạ trắng trời cơn mưa mùa hạ
Những vết lở loét đôi chân dầm lâu trong nước phèn, nước cỏ
Đôi tay rươm rướm máu những ngày mùa
Cánh đồng ngập tràn sắc vàng, ngập tràn niềm vui, ngập tràn mồ hôi anh em tôi,
ba mẹ tôi, ông bà tôi
Cánh đồng quê nuôi tôi bằng những giọt mồ hôi
Tôi dứt áo ra đi
Cánh đồng quê còn ngái ngủ
Ba mẹ tôi chưa thức khi gà gáy hiệp nhất chưa bắt đầu
Tôi lội qua những con sông sâu, những bờ đê cao, những con đường quanh co, dài
ngoằn
Tôi đi xuyên qua bóng tối sau lũy tre
Bỏ lại những tiếng thở dài, những giấc mơ trắng màu khói bếp.
Mặc cho mái tóc còn đượm mùa khét nắng
Đôi chân chưa sạch lớp phèn khô
Giọng đặc sệt nước kinh rạch
Tôi bước từng bước rắn rỏi về phía phố
Những bước chân ông bà tôi, cha mẹ tôi, anh chị tôi chưa từng bước
Những bước chân con cháu tôi sẽ bước
Đi tìm ngày mai.
TRƯƠNG CHÍ HÙNG
Tác giả giữ bản quyền, vui lòng ghi rõ nguồn khi sử dụng nội dung này.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét