Nhà văn Đào Thị Thanh Tuyền sinh năm 1959, quê quán huyện Diên Khánh, tỉnh Khánh Hòa. Hiện sống và làm việc tại thành phố Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa. Tác phẩm đã
xuất bản: Đêm cuối năm, Khánh Hòa chuyện đất chuyện người, Những con dốc đến
trường, Ngày hôm nay là một món quà, Mảnh vỡ cuộc sống, Sài Gòn chè mè đen và
giai điệu boléro, Nha Trang điểm hẹn, Đã có những chiều rất bình yên… Xin giới thiệu truyện ngắn Đường lên núi của nhà văn Đào Thị Thanh Tuyền.
* * *
Cô mở điện thoại chạm vào ứng dụng bản đồ trên màn hình. Chấm tròn màu xanh nhấp nháy di chuyển nhanh rồi dừng lại chính giữa, xác định vị trí hiện tại của cô.Chỉ có một con đường màu vàng nổi trên nền màu xanh lá cây nhạt kéo lên cao và chấm dứt tại địa điểm chùa mà cô biết là trên đỉnh núi. Có hai vùng màu xanh biển là hai hồ thủy lợi lớn trong vùng. Cô chuyển sang chế độ xem bản đồ vệ tinh. Làng mạc, nhà cửa, ruộng vườn hiện ra bên dưới. Phía trên, một màu rừng cây xanh đậm, đầy bí ẩn. Cô bấm biểu tượng chỉ đường. Trên màn hình hiện ra con số 7 km lên chùa cùng dòng chữ “Không có giao thông”. Tuy nhiên, cô biết, có tuyến cáp treo lên núi, nếu không chọn cáp treo mới phải đi hết con đường màu vàng. Còn từ nơi cô đang đứng đến vị trí cáp treo bao nhiêu cây số thì cô hoàn toàn không biết. Cô bung màn hình, càng lên cao hồ càng nhỏ dần và chấm dứt tại điểm có hai đường màu trắng mảnh hợp lại thành hình chữ V mà cô đoán là hai dòng suối. Nhánh bên trái, dòng suối vươn lên cao, thêm nhiều dòng suối nữa ngoằn ngoèo thăm thẳm giữa màu xanh đại ngàn. Nhánh bên phải dòng suối song song với con đường, xen kẽ vài đoạn màu trắng mờ nhạt, rải rác cắt ngang.
Đi hay không đi? Trước mặt cô chỉ có một con đường với những bậc cấp bằng đá hun hút lên cao. Trên bản đồ, con đường màu vàng vừa khiêu khích, vừa gợi trí tò mò, thám hiểm khám phá vừa lại khiến cô muốn bỏ cuộc. Cô đã đi bộ một quãng đường gần ba cây số để đến nơi này. Bỗng dưng, cô nhớ lại những gương mặt ỉu xìu của toán xe ôm ở trạm dừng dưới chân núi khi cô từ chối đi lên núi bằng xe máy cùng với họ và bất giác cô nhớ đến điệu bộ cười khẩy có chút thách thức của một tay xe ôm: “Cứ để chị ấy đi”. Cho đến lúc đó cô vẫn nghĩ rằng xe ôm sẽ đưa cô đến đây, nơi đường mòn tiếp giáp với đường lên núi không biết có bao nhiêu bậc cấp và dài bao nhiêu cây số. Cô còn biết, có một đường lên núi nữa từ bến thuyền, tuy nhiên thuyền cũng sẽ cập lại một điểm nào đó và bắt buộc vẫn phải đi bộ để đến nhà ga cáp treo. Điều này có nghĩa cô đã đi một quãng đường tương đương với đi thuyền (cũng có thể ít hơn vì từ dưới chân núi lên đây cô chưa thấy nơi thuyền cập bến). Và, cái ý nghĩ tiết kiệm được một khoản tiền phải thuê nguyên chuyến đò vì chỉ có mình cô với giá khá đắt khiến cô bật cười. Không phải mùa lễ hội nên thật khó kiếm bạn đồng hành!
Cô hít một hơi thật dài không khí trinh nguyên của núi rừng và quay nhìn xuống con đường đã đi qua bên dưới. Thấp thoáng ruộng lúa chín vàng, những mái nhà lô nhô. Bên tay phải cô là mặt hồ mênh mông, phẳng như gương, màu nước được pha trộn khéo léo và tinh tế bởi màu mây, màu cây rừng và màu nắng. Dãy núi chạy dài uốn lượn nhấp nhô, in bóng xuống mặt nước làm nên hình ảnh đối xứng giống như một ngòi bút lá tre. Thiên nhiên sao mà giỏi xếp đặt đến vậy chứ! Cô mở máy hình và ghi lại cảnh vật trong tầm mắt. Nếu không lên núi cũng vớt vát ít ảnh đẹp. Hy vọng là thế! Một con rắn mối xẹt nhanh gây nên tiếng xoạc khô khốc rồi trả lại âm thanh của rừng với vũ điệu của cây và gió, thỉnh thoảng có lũ chim lạ kéo bầy líu nhíu ngang qua.
Đi tiếp hay trở về? Vừa lúc cô bật câu hỏi đó trong đầu thì một giọng nói vang lên phía sau khiến cô giật mình quay phắt lại:
“Tôi đoán chị cần có bạn đồng hành để lên núi”.
Tim cô muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Cô không nghĩ ở thời điểm hiện tại này, nơi đây, có thêm một người nữa. Cô nhìn thẳng vào gương mặt người đối diện. Trán cao, đôi mắt sáng, nụ cười thân thiện, vẻ tin cậy. Tuy nhiên trong đầu cô vẫn không ngừng đặt câu hỏi, anh ta lên đây bằng lối nào, mình đã đứng cả nửa giờ có thấy ai đâu? Từ dưới đất chui lên chắc?
“Tôi đến trước cô khoảng mười lăm phút và cố ý đợi xem có ai lên đi cùng cho vui”.
“Thế anh núp đâu tôi không thấy?”.
“Cô mải nhìn vào di động với chụp hình làm sao thấy tôi được!”.
Vậy là mình đã bị quan sát nãy giờ. Ý nghĩ đó khiến tai cô nóng ran. Có dám tin anh ta để cùng đi lên núi? Rừng heo hút thế này! Trước đó, cô ngần ngại sợ đi một mình vì không biết con đường sâu thẳm trên kia sẽ có những gì; còn bây giờ, cô lại phân vân vì làm sao dám tin một người xa lạ làm bạn đồng hành khi trước mặt bao la ẩn số. Phải đi bao lâu mới đến cáp treo. Rừng tràn đầy ánh nắng ban ngày nhưng thân cô thế yếu như vầy, có chuyện gì coi như chấm hết!
Người đàn ông chờ cô gật đầu với vẻ bình thản, không nôn nóng cũng không cố mời chào.
“Anh có rành đường lên núi không?”.
“Tôi đến đây lần đầu”.
“Vậy anh có hỏi thăm ai chưa?”.
Người đàn ông nở nụ cười vừa thân thiện vừa như trêu cô:
“Tôi cũng mù mờ hệt cô thôi”.
Bất giác, cô nói mà không suy nghĩ:
“Ừ, thì đi”. Thốt ra câu ấy cô thấy mình liều thật! Tuy nhiên, nỗi háo hức được khám phá những bí ẩn phía sau con đường bậc cấp trên cao kia khiến cô xóa tan nhanh ý nghĩ ấy. Thôi kệ, phó thác cho số phận. Liều thử một lần xem sao. Đời, không lý ai cũng xấu và đôi lúc phải biết tin người.
“Anh chờ tôi một chút nhé”.
Cô mở điện thoại di động, chụp hình màn hình có bản đồ với ý định sẽ đưa lên Facebook cho mọi người biết cô đang ở đâu. Thế nhưng cô lại bấm hủy. Sáng nay cô đã xin phép trưởng đoàn không tham dự cuộc họp để đi chùa trên núi sau khi hỏi kỹ càng đường đi nước bước. Không nên gây lo lắng cho những người thân đang theo dõi hành trình của cô. Mạo hiểm là phải biết liều và cả cứng đầu!
Đường dốc hẹp, người đàn ông đi trước, cô theo sau. Thỉnh thoảng anh dừng lại đợi vì cô đang bận rộn… bấm máy. Càng lên cao không khí càng mát mẻ trong lành, cô không cảm thấy mệt, chân bước thoăn thoắt. Cảnh trí đẹp khiến cô có ý nghĩ, cuộc sống là phải dám liều, nếu không, làm sao thấu gian nan và chạm tới chân trời mênh mông phía trước? Hết đoạn bậc cấp rồi đến đường đất, rồi đường đá... Cô và người đồng hành cứ đi mãi, đường càng lên cao càng hẹp tí, lởm chởm đá, thử thách bước chân. Có đoạn cô mất dấu người bạn đồng hành khiến cô phải gọi thật to:
“Anh đâu rồi sao tôi không thấy?”.
Từ phía trên vọng xuống:
“Tôi ở đây, hơi cách xa cô, có đoạn rất khó đi, cô cẩn thận nhé”.
“Anh đứng lại chờ tôi lên với!”. Tiếng cô vang vang trong rừng vắng.
Một con chim lạ màu đen thật to bay qua gần sát khiến cô hơi hoảng, cảm tưởng như nó có thể sà xuống đầu cô, thế nhưng khi cô trấn tĩnh lại và giơ máy hình lên thì nó đã ở khá xa. Cú bấm máy khiến cô suýt ngã bởi những bậc cấp khá hiểm trở. Cô thoáng thấy bóng người đàn ông. Đã đến nước này, cô không còn chọn lựa nào khác là phải tin tưởng vào người bạn đồng hành. Dép còn có số! Người ta cần niềm tin để tồn tại, nhưng mâu thuẫn cuộc đời ở chỗ, có hay mất niềm tin đôi khi đều rơi vào tình huống mất tất cả! Con người phải đặt cược, đánh quân bài may rủi là vì lẽ đó.
Bước chân cô lúc này đã nặng. Nếu không cẩn thận trượt té là điều không tránh khỏi. Cô lại một lúc chu toàn hai nhiệm vụ vừa giữ vững bước chân trên những phiến đá xô lệch vừa ngoạn cảnh núi rừng để ghi lại hình ảnh đẹp. Say mê thành mê muội là lẽ thường tình, nhất là những người ghiền phiêu lưu mạo hiểm như cô.
Người đàn ông tay cầm một khúc cây dài đứng chắn ngang đường lên. Cô thót tim, bụng đánh lô tô, niềm tin chuẩn bị rơi xuống vực thẳm. Nhưng không, một nụ cười thật hiền nở ra trên môi:
“Phía trước có bụi cây um tùm chắn ngang, tôi đã hất lên rồi, cô yên tâm tiếp bước nhé”.
Cô thở ra mệt nhọc:
“Còn xa lắm không? Anh đã thấy đường dây cáp treo chưa?”.
“Chưa một dấu hiệu gì. Tuy nhiên cô yên tâm, khi thấy những sợi dây điện này có nghĩa là chúng được kéo lên núi và chúng ta đi đúng hướng”.
“Tôi ngừng lại nghỉ một chút nhé. Tôi có chai nước đây, anh uống không?”.
“Cám ơn cô, tôi chưa thấy khát. Cô cứ ngồi nghỉ mệt, tôi đi trước thám hiểm xem”.
Cô ngồi lại trên một tảng đá. Hàng thông dày, xanh mướt. Hoa rừng đủ màu sắc đẹp hoang dại, vô ưu. Bên dưới, dòng nước có màu xanh huyền ảo của hàng cây in bóng, uốn lượn, nhấp nhô. Rừng vẫn rất yên tĩnh. Cô chợt giật mình khi phát hiện gần nơi cô ngồi có một cái hang sâu, đường kính miệng hang khoảng 8 phân khiến cô hoảng sợ đứng phắt lên. Có khả năng là hang rắn chăng? Không thấy dấu vết của người đồng hành. Cô lấy hai tay che miệng và gọi to:
“Anh gì ơi, anh đâu rồi”.
Âm thanh vang dội liền được đáp trả lại:
“Cô gắng lên đi. Tôi đang đứng ở cổng rừng”.
Cô lại tiếp tục, lúc này cặp giò cô đã thấm mỏi. Tuy nhiên, cô chỉ có một con đường duy nhất là tiến tới. Đoạn đường đã đi qua bỏ lại khá xa rồi!
Con đường bậc đá rẽ nhánh, dòng nước lùi sau và cuối cùng cô lên đến một khu đất bằng có một cổng tam quan nằm giữa rừng thông. Từ đây mới chính thức đi vào rừng. Người đàn ông đang ngồi đợi cô và đứng dậy nhường cho cô phiến đá duy nhất.
“Cô ngồi nghỉ đỡ mệt rồi tiếp tục”.
“Sao anh không đợi tôi đi cùng?”.
“Tôi thấy đường đi khá bình yên và cảnh quá nên thơ. Tôi nghĩ cô cần một mình để chép lại những góc ảnh đẹp. Giữ một khoảng cách để cô không cảm thấy đơn độc. Cô sẽ vừa an tâm, vừa có chút cô đơn để làm công việc sáng tạo nghệ thuật”.
“Sao anh nghĩ tôi là người làm nghệ thuật?”.
“Tôi không nghĩ vậy. Nhưng tôi cảm giác được rằng cô đang có những cảm xúc quý hiếm khó tìm gặp lần nữa”.
Cô thoáng chút chao động nhẹ. Mấy ai trên đời có được người đồng hành tri kỷ?
Giai đoạn cam go nhất là lúc cô phải xắn quần băng qua ba đoạn suối nhỏ. Nước không xiết và suối không sâu nhưng những phiến đá khá trơn. Người đàn ông dừng lại đưa tay cho cô vịn bước qua từng phiến đá. Bàn tay khỏe và chắc chắn. Lại nghĩ, trong cuộc đời, may mắn cho ai tìm được người đồng hành tin cậy để làm chỗ dựa. Tuy nhiên chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Hành trình vẫn còn dài, chưa thấy dấu hiệu nào cho biết có cáp treo.
Có đoạn, cô nghe tiếng máy nổ từ bên dưới vọng lên, nhưng nhìn quanh vẫn chỉ có hai người trên con đường nhỏ hẹp, kẻ trước người sau.
Một ngôi nhà bỏ hoang, xung quanh vương vãi rác của đời sống công nghiệp: hộp giấy, vỏ lon bia, nước ngọt, túi ni lông, muỗng nhựa, đũa tre... Vẫn có người qua đây, không biết họ ngừng lại vui chơi hay chỉ là dừng chân nghỉ mệt?
Lúc này hai người đã sóng đôi bên nhau. Đường đi bắt đầu rộng thênh, rừng được phát quang, thấp thoáng vài mái lá và có sự hiện diện những chiếc xe máy cùng tiếng người lao xao khiến cô cảm giác an tâm hơn. Chỉ số an toàn ở mức cao, và sự tin cậy vào người đồng hành đã được khẳng định.
Cô hỏi anh vẻ thân thiện hơn nhiều:
“Anh người đâu vậy? Tôi thấy anh không nói giọng địa phương?”.
“Tôi ở đây nhưng không phải là dân gốc”.
“Anh bảo lần đầu lên núi?”.
“Tôi dự định đi lên đây nhiều lần nhưng hôm nay mới có dịp”.
“Người ta bảo là chùa này thiêng lắm, anh có tin không?”.
“Người ta lại nói với tôi rằng đường lên chùa rất đẹp nên đi thử một lần cho biết”.
“Quả tình không bõ công”.
“Kìa, cáp treo kia rồi, cô có thấy mấy trụ cáp trên núi phía xa kia không?”.
“Ồ đúng rồi”. Cô reo lên mừng rỡ. “Vậy là cuối cùng chúng ta đã đi đúng hướng và đến đích”.
Nói xong câu đó cô lại suy nghĩ, mấy ai trên đời có điều kiện cùng nhau đi đúng hướng để cùng đến đích? Con người ta vốn dễ lầm đường, lạc lối; đôi khi chỉ một chi tiết vô cớ, vụn vặt cũng khiến tách thành hai phiến rời đối nghịch. Cô nhìn thấy trên đỉnh núi xa mờ kia những trụ cáp treo thẳng đứng và mái nhà ga màu đỏ dần hiện ra rõ hơn.
Đường đi càng lúc càng thênh thang, bằng phẳng. Đã có người qua lại nhộn nhịp.
“Họ là những công nhân làm đường. Người ta đang hoàn thiện con đường cho xe đi thẳng lên núi”.
“Có đường xe chạy lên núi sao?”.
“Cô không biết à? Ngay tại trạm dừng chân, nếu muốn, cô thuê xe ôm chạy một mạch lên nhà ga cáp treo”.
Cô ngỡ ngàng và chợt hiểu ra gương mặt cùng giọng nói thách thức của tay xe ôm khi cô quyết đi bộ lên núi. Con đường đã đi qua quá khó khăn, nhiều khúc khuỷu, gập ghềnh và những điều bất trắc hoàn toàn có thể xảy ra. Sao cô gan và liều thế nhỉ!
Người bạn đồng hành bỗng nói:
“Chắc cô mệt rồi. Cô vào nhà ga cáp treo nghỉ mệt chờ đến lượt. Chào cô nhé, tôi sẽ tiếp tục đoạn đường lên núi, có lẽ chỉ khoảng hai cây số nữa thôi. Nếu may mắn, tôi và cô sẽ gặp nhau trên đỉnh núi”.
“Sao anh không đi cáp treo? Tôi chắc chắn đường sẽ rất gian nan đấy, vì có thể bị bỏ hoang từ khi có cáp treo”.
Anh đổi cách xưng hô, nghe thật khách sáo:
“Tôi vẫn muốn thử thách. Đã lên đến đây rồi, thêm vài cây số nữa thấm tháp gì so với những cây số đã đi trong cuộc đời? Nếu không may mắn gặp chị lần nữa, tôi cầu mong chị được hạnh phúc. Tôi rất quý chị ở chỗ quyết đặt niềm tin vào cuộc sống mặc cho mọi thứ đều là ẩn số. Không phải ai cũng như chị”.
“Anh có thể cười nhạo và cho tôi là nhẹ dạ”.
“Ồ không, chị là người rất can đảm và lạc quan. Tôi đang cần hai điều đó”.
“Có quán đây, tôi mời anh ly nước rồi anh hãy đi tiếp”.
“Cám ơn chị. Tôi và chị sẽ đi hai con đường khác nhau rồi nhưng rất hy vọng sẽ gặp lại. Chị đi thẳng, còn tôi rẽ qua phía kia và sẽ tiếp tục con đường nhỏ với những bậc cấp bằng đá, nghe bảo rất dốc”.
Cô nhìn theo phía sau người đàn ông. Cái dáng cao, đầu thẳng, lưng thẳng, vai rộng, sải dài những bước tự tin từ từ khuất sau một khúc quanh.
Lên đến đỉnh núi, tham quan chùa xong cô nán lại rất lâu vừa để chụp hình vừa cố ý chờ người đàn ông. Quá trưa, mãi đến khi loa thông báo chuyến cáp treo cuối cùng vì đã hết khách tham quan cô mới quày quả đi xuống.
Rời cáp treo, cô xuống núi bằng phương tiện xe máy, chỉ mười phút là đến trạm dừng dưới chân núi. Tay xe ôm nói với cô:
“Chị giỏi thật đấy. Đi bộ đường rừng phải đến bốn cây số, chưa kể đoạn đường đất”.
“Ban sáng mấy anh không giải thích cặn kẽ làm tôi cứ nghĩ là đi xe ôm hết đoạn đường đất rồi cũng phải đi bộ lên núi. Nếu biết xe máy lên thẳng nhà ga cáp treo tôi đã không lội ngần ấy cây số đường rừng”.
“Nhưng bù lại chị được thưởng ngoạn cảnh đẹp”.
Cô vẫn kịp giờ họp buổi chiều. Đồng nghiệp hỏi: “Chùa đẹp không chị?”. Cô đáp: “Chùa cổ kính, từ trên đỉnh núi nhìn xuống cảnh đẹp mê hồn và đường lên núi quá tuyệt vời!”. Tuy nhiên, cô biết có kể chi tiết hành trình gian nan buổi sáng, cô bạn đồng nghiệp cũng khó tưởng tượng ra những cảnh huống ấy và tin đó là sự thật!
Tối hôm sau, khi cô đóng, mở lướt qua vài trang báo mạng, cô dừng lại một đoạn tin ngắn: “Vào lúc… giờ, ngày… trên đường lên đỉnh núi, những người đi rừng phát hiện một người đàn ông có lẽ bị trượt té khi băng qua suối, chấn thương đầu nằm bất tỉnh. Do đường núi hiểm trở, việc cứu và đưa nạn nhân về bệnh viện khá khó khăn, người đàn ông đã chết trên đường. Từ khi có cáp treo, đường bộ lên đỉnh núi rất hiếm người đi lại do cây cối um tùm, nhiều đoạn suối sâu, đá tảng trơn trượt. Các bạn trẻ đi dã ngoại lên núi cần lưu ý”.
Cô bàng hoàng, vội vã mở thư mục hình ảnh “DUONG LEN NUI”, rê chuột vào file hình cuối cùng coi ngày, giờ. Tấm hình được chụp trước thời điểm người ta phát hiện ra người đàn ông nằm bất tỉnh khoảng ba giờ. Có lẽ nào là người bạn đồng hành hôm đó? Tại sao cô không có cả một tấm hình chụp người ấy từ phía sau? Cô nhớ lại bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cô đưa qua suối cùng những bước sải dài tự tin. Người ta có thể vượt vạn dặm đường đầy cam go, thử thách nhưng vĩnh viễn dừng lại trước một đoạn suối nhỏ chắn ngang. Cuộc sống luôn chứa nhiều bí ẩn và bất ngờ. Nếu hôm đó cô không đi cáp treo mà tiếp tục cuộc hành trình với người đàn ông ấy? Cô rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa...
ĐÀO THỊ THANH TUYỀN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét