“Ngày mai, dù
xa hay gần, dù đã trở thành con người như thế nào đi chăng nữa, khi bất
chợt bị cơn mưa đầu mùa phủ kín, có lẽ mình sẽ khóc, khóc cho những
kỷ niệm đẹp, khóc cho một thời ô mai tinh nghịch đã xa, và khóc vì
nhớ, nhớ…”
Mấy dòng chữ hôm nay tình cờ đọc lại, là những lời ghi
vội của nhỏ bạn học ngày xưa mà ta còn giữ được. Quyển lưu bút bỗng như nặng
trình trịch và đột nhiên trượt khỏi tay, rơi…
Bây giờ trời cũng mưa, là cơn mưa đầu mùa thì thầm
buông xõa. Những cơn mưa cũ rích đã trở về, và chúng lại làm ta nhớ đến mưa xưa
da diết. Những cơn mưa ấy luôn gọi lên nhiều
ký ức xa xăm với những ngày cũ, những người cũ. Ta thì lại dễ bị…
buồn trước cơn mưa. Cái buồn đó hiu hắt, xa xăm, trống trãi, không định hình
được.
Những buổi chiều tan học luôn gắn liền với những cơn
mưa hiu hắt ấy. Mặc dù vang tiếng cười nói của lũ học trò nhưng vẫn nghe buồn
mênh mang. Nghe chừng như thời gian cũ xưa nào đó quay lại, dừng lại, đứng rõ ở
chỗ nầy, mà giơ tay bắt không được. Ngày ấy chúng mình từng tan trường và chia
tay trong mưa. Bây giờ đều đã rời trường rồi, ngồi đây mà nhớ lại mưa xưa.
Cả hai hoàn cảnh không giống nhau, nhưng lại đều mang cùng tâm trạng buồn trĩu
nặng và da diết như nhau.
Hôm nay, cũng dưới một cơn mưa chiều côi cút, ta ngồi
trên con đường quen thuộc nhìn lũ học trò nhỏ tíu tít tan trường, lòng làm sao
tránh khỏi mơ hồ buồn, mơ hồ nhớ. Một thời kia, ơi…
Và những cơn mưa đêm luôn hối thúc vòng quay bánh xe
ta về. Mặt đường bóng loáng nước, hiện rõ lên nhờ ánh đèn vàng hắt hiu bên vỉa
hè, thỉnh thoảng một vài chuyến xe đêm chạy qua, để lại những tia nước li ti.
Đã có đôi lúc vòng xe ta cũng lăn nhanh như thế, và nôn nao một chuyến về. Con đò cạnh nhà cũng không trốn khỏi nỗi buồn
mưa đêm, thỉnh thoảng một vài khách qua, vì bất đắc dĩ mới phải sang sông trong
đêm mưa gió thế nầy.
Đi trong cơn mưa đêm, những hình ảnh quen thuộc lại
vọng về trong ta rất rõ. Đã có những ngày lũ bạn bè cùng tung tăng dưới màn mưa
đẫm ướt sau những ngày học tối về muộn. Đã có những tối cuối tuần tụm năm tụm
bảy quán chè lề đường thì trời cắc cớ đổ mưa. Giờ đây, trong cơn mưa đêm đầy
hoài niệm ấy, chỉ còn mình ta đang còn long nhong ngoài đường phố xa lạ.
“Trời còn làm mây, mây trôi lang thang
Từng phiến mây hồng em mang trên vai
Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời”
(Trịnh Công
Sơn)
Ngày mai, còn bao người tung tăng tan học. Ngày mai,
có bao người vĩnh viễn không còn có thể được ngâm mình dưới mưa, vui vẻ cùng
bạn ra về.
Ngày mai, bao nhiêu người ngồi trong lớp ngóng cơn mưa
rả rích trên sân trường. Ngày mai, bao nhiêu người nhìn cơn mưa đầu mùa mà bâng
khuâng nhớ về lớp cũ.
Ngày mai, trong cơn mưa đầu mùa,
ta còn nghĩ về nhau?
Ngày mai…
Những chuyến đi về của mưa chiều
và mưa đêm
luôn thôi thúc nỗi buồn ta bất tận! Mưa đó, là lời nhắc nhở, khơi gợi
trong ta một miền hoài niệm tưởng chừng đã chìm khuất. Cuối cùng chỉ còn lại
những cơn mưa! À, họa chăng cũng chỉ còn những cơn mưa, an ủi và giữ hộ ta
chiếc bóng mờ nhòe của những ngày tháng mỏng manh vừa tuột khỏi tay trôi đi xa
tít.
Mưa ơi!
VĨNH THÔNG
(Tác phẩm đăng trên Tạp chí Văn hóa Văn nghệ Bạc Liêu, số 26, 2015
& in trong tập tùy bút Thong thả đi, Nxb Văn hóa Văn nghệ, 2017)
Tác giả giữ bản quyền, vui lòng ghi rõ nguồn khi sử dụng nội dung này.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét