Đông phương nầy vừa đủng đỉnh sang
Không khói mùi rơm, chẳng nắng nhànCành bấc trêu mùa hôn lên má(Một chút thôi mà). Đông mênh mang.
Mai nụ vàng chưa, em có trôngLá có rơi đôi để mặn nồngEm còn lúng liếng ươm hạt nhớĐể cả mùa vàng vương trang thơ?Sương đã nhớm mình, đêm lạnh lắmNhớ chơi vơi nhớ líp môi hồngCó nếp cười nào vin mắt ngọcĐốt ấm đêm nầy cho anh không?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét