CÀ
PHÊ ĐEN ĐÊM ĐÔNG
Tách
đen lề mề rơi,
Cùng nhịp đồng hồ tích tắc…
Em...
Tan
vào đêm đen
Khẽ khuấy ly đen
Không đá, không đường
Nhấp môi...
Giấc ngủ bỏ em…
Mưa trong đêm
Trong mùa đông rất nhẹ,
Hắt vào dòng nhật ký
Chữ “yêu” nhoè dần…
Em lang thang
Trong đời rất lạ
Ai vào gõ cửa
Lẽn bẽn, vụng về hé ra…
Quán quen còn đâu
Một nửa sông trăng quên trôi đi mất,
Cà phê đen hoá ngọt
Cho nụ hôn len khói thuốc bay xa…
Đêm,
Em
và cà phê...
Tan vào nhau
Thành dòng kỉ niệm
Có em và anh,
Bàn tay sưởi ấm bàn tay
Nhìn
nhau trong thinh lặng
Phố lên đèn ta bước song song…
Vụng về, ta mất nhau…
Để đêm đen không còn nhau nữa
Chỉ còn mình em pha ly cà phê muối
Cho chuyện tình một thuở xa xăm...
Em vùi kí ức vào đống tro đêm
Đợi ánh dương nhẹ nhàng thức giấc...
Đêm đông, ly cà phê nguội ngắt
Em cố phủ mờ đi mảng kí ức rêu phong…
TÌNH
YÊU ẤY
Tình
yêu ấy, ta giữ lại cất đi…
Người quay lưng đừng nhìn lại nhé!
Trái tim run, nước mắt nào rơi mãi…
Xa nhau rồi, ta giấu hết yêu thương!
Chìa
khóa bạc, ly cà phê đầy vơi…
Bàn tay nắm sao nay chơ vơ thế?
Người nhìn ta, chẳng tình yêu trong mắt,
Ta lặng đi, bao nỗi nhớ rớt rơi…
Hơi
ấm xưa, ta gửi lại cho người
Mùi thương nhớ vẫn còn vương tóc rối,
Ai đi qua có còn mong và ngỡ…
Thôi cho quên, thôi đừng tiếc nhớ chi…
Sớm
heo may xách balô xuống phố,
Cà phê đen và trăn trở giao mùa,
Cơn gió nào cứ bay về hỏi mãi
Những chuyện tình qua giấy báo thời gian…
MÙA
VỀ
Đông
về rồi, sáng sớm nhẹ nhàng những ngọn gió lành mát lạnh
Tự
ôm mình, co ro gió…
Vì
ta vẫn bước đi một mình, không có nghĩa là cô đơn…
Đơn giản chỉ là chờ đợi
Chờ
một vòng tay ấm, chờ một lời hỏi thăm,
Chờ
một dấu hiệu mà ta cũng chưa biết là gì…
Tự
nhủ: chờ đợi là hạnh phúc
Mà
hạnh phúc thì mong manh đến lạ…
Phải
chăng vì tay mình quá bé,
Nên
bao nhiêu yêu thương cứ lọt qua kẽ tay đi mất…
Đông
lùa, cây bàng trong hẻm nhỏ đỏ trút từng chiếc lá…
Nhưng
chẳng bao giờ là chiếc lá cuối cùng…
Cây
bàng còm cõi góp nhặt từng cơn gió se sắt
Thêm
chút yêu thương chờ đợi xuân sang dệt lá xanh non…
Mà
không hiểu những điều nhỏ nhoi làm nên những thứ lớn lao…
Mà
tình yêu thì chẳng bao giờ đủ…
Nên
đôi lúc chơ vơ giữa những lối đi xa lạ,
Đường
thì dài, rất dài phía trước…
Yêu
mùa đông, từ cái buồn rất nhẹ…
Một
chút vu vơ để nhìn lại chính mình…
Bao
giờ những yêu thương ấy vẹn tròn?
Cho
những cơn mưa đông nhẹ hạt khỏi làm nhòe chữ “yêu” trong tay nhỏ…
Cho
ta một ngày mới,
Mở
cửa đón gió đông về…
Rồi
những nụ cười sẽ đến, và những vòng ôm sẽ chặt…
Cho
mùa về se sắt yêu thương…
RÊU
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét