Phận lìm kìm - Trần Bảo Định
Hoa vắng bướm ong, không gian tự nó vô hồn với thời gian và trong cõi trần thế này, niềm tin sẽ không tồn tại. Hoa hé nhụy chờ ong bướm mang nhị về, có khi chờ đến tàn hoa. Sợ tàn hoa, trời đất cho hoa thầm lặng đi vào nẻo đơn tính. Một mình và chỉ một mình, nhị và nhụy chín cùng một lúc, hạt phấn rơi từ nhị xuống nhụy cùng một hoa trong tư thế bao phấn nằm ngang với núm hoặc nhích cao hơn núm nhụy. Sự đơn điệu sẽ làm suy yếu di truyền nòi giống và là điều kiện, cơ hội để các nhị hoa khác hiếp đáp, xâm lấn lai tạo ra loài hoa mới. Mấy mươi năm lên bờ xuống ruộng, khi nếm trải đủ mùi vị hương lửa không phải ba sinh mà hằng ha sa số sinh… Tôi thương hoa, không tiếc ngọc giữa những mùa hoa của xứ sở quê nhà! (Mùa hoa xứ sở)
Thế hệ gối ôm - Đào Thị Thanh Tuyền
Một người tâm sự rằng, có sống trong cảnh mùa đông rét mướt, một mình nặng nhọc lê bước trở về nhà sau một ngày làm việc mỏi mệt. Mở cửa, đứng lại giũ đôi giày cho sạch tuyết, phủi cái áo, vào nhà bật đèn, chẳng có một ai chờ đợi… mới thấy hết được ý nghĩa hai từ “gia đình”. Vậy thì, hãy tận hưởng cho bằng hết những ngày đầm ấm bên nhau đi, một ngày nào đó, không xa lắm đâu, người ở nhà ngóng trông, người đi xa ngóng về bởi, mọi con đường thì đi mãi nhưng đường quay về chỉ có một, một gia đình, một mẹ/cha để yêu thương… (Bay đi và trở về)
Người phụ nữ đừng bao giờ than vãn rằng mình cô đơn mà hãy tận dụng nó. Đó là một trong những món quà mà cuộc sống ban tặng. Hãy tập cô đơn và sung sướng trong cô đơn là một trong những bí quyết của hạnh phúc. Bởi người ta đã đúc kết rằng, bạn càng yên tĩnh và thâm trầm, bạn càng có khả năng lắng nghe người khác. (Cô đơn)
Nến bờ sông và acoustic - Nguyễn Mỹ Nữ
Trong bàng bạc và mênh mông là nước. Phẳng lặng nước. Vời vợi nước. Nước dưới sát chân cầu ngắt xanh và nước xa tít tắp, mờ mờ như bọc trong sương trong khói. Chạp trên cầu đẹp cái đẹp mơ hồ và cầu trong Chạp, đẹp cái đẹp vững chãi. Tôi đứng lặng ngắt. Cái đẹp của thiên nhiên dang trải khiến người ngất ngây. Phút chốc bỗng muốn bỏ lại sau lưng mình tất cả. Nào là áp thấp nhiệt đới, bão gần lũ xa. Nào là biến đổi khí hậu và kinh tế suy thoái. Những tai ương giằng kéo và chập chùng. Nào những khuôn mặt người khắc khổ hằn sâu nỗi nhọc nhoài. Nào áo cơm se sắt đời thường. Nào là bao hệ lụy… Không ném hắt nổi nhưng có thể bẵng quên? (Chạp, dừng lại trên cầu)
Chợt nhận ra: cái cách mà những người lớn chúng ta vẫn quen hành xử với nhau, mỗi ngày, nghe ra còn dở và tệ hơn là trẻ nhỏ rất nhiều. Thiếu vắng quá những quan tâm, chia sẻ. Chúng ta ơ thờ, lướt qua nỗi khó nhọc của một người ngay cả là người thân mình. Chúng ta vô cảm với những buồn khổ của một ai đó, dẫu đang sống cận kề. Chưa đủ, đôi khi chúng ta còn cho mình cả cái quyền được ngang nhiên công kích được xúc phạm người khác. Thôi thì đã không thể. Đã đành là phải làm điều xấu cho nhau, có nên chăng, hãy gắng ở mức độ thấp nhất, nhỏ nhất. Bởi sự chịu đựng thì có hạn mà trái tim con người vốn dĩ rất mỏng manh. (Cách đi tới của bóng tối và bàn tay con trẻ)
Mưa rửa bùn - Trần Thị Huyền Trang
Tiến sĩ chuyên ngành Văn hóa dân gian, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội nhà báo Việt Nam, từng đoạt nhiều giải thưởng về thơ, truyện ngắn…
Mấy tiếng mưa rửa bùn làm Sang xốn xang trong dạ. Anh nhớ những cơn mưa rửa bùn hồi bé dại. Trong mưa, người quê anh thắp nhang tạ trời đất và khấn gọi hồn cây trở về. Độ tàn một tuần nhang thì mưa dứt hột. Lúc ấy chim khướu và chim khách thi nhau ríu ran. Cha anh bảo đó là tiếng chim báo bình yên. Mẹ anh thể nào cũng dắt các con ra vườn, vuốt ve từng thân cây còn thất thần sau đợt dầm nước lụt. Khi thầm thì gọi từng nhánh lá mau hồi phục, gương mặt mẹ bừng lên một niềm tin thánh thiện mà anh hiếm khi được thấy lại dọc đường đời, trên một gương mặt khác, trong một ánh mắt khác. (Mưa rửa bùn)
Thong thả đi - Vĩnh Thông
Sáng tác từ năm 14 tuổi, đến nay các tác phẩm của cây bút trẻ này thường xuyên được đăng trên nhiều báo, tạp chí trong nước, in chung nhiều tuyển tập văn thơ…
Tại sao chúng ta không thể bỏ những ưu tư, lo nghĩ, sống trọn vẹn với thực tại? Quá khứ đi qua có níu kéo cũng không được, tương lai lại là một khái niệm rất mù mờ ở tít xa mà không biết khi nào sẽ với tới. Con người không thể điều khiển, sắp đặt chúng. Vậy thì tại sao không để mọi thứ diễn ra tự nhiên như đúng bản chất vốn thế. Tại sao phải tự dằn vặt, đau khổ, toan tính vì những chuyện đâu đâu?
… Bài ca dao dạy đi thong thả, tôi lại muốn suy rộng hơn để nâng lên một bậc: đi với tâm thong thả. Đi kiểu gì tùy mỗi người, nhưng hãy đi với cái tâm thong thả. (Thong thả đi)
Thật tuyệt, chúc mừng VT, dành mình cuốn với nhé, địa chỉ cũ. :)
Trả lờiXóaCảm ơn Phan Nam.
Trả lờiXóaThân, V.T