Mười hai ơi! Tháng tư về phượng đốt cháy một góc sân trường
rồi đấy nhỉ! Biết là thời gian vô tâm lắm. Nhưng làm gì đây để níu kéo tháng
năm? Còn thênh thang tà áo dài trắng trên tuổi 18 tinh khôi, ta đã bắt đầu bâng
khuâng, nuối tiếc.
Mười hai ơi! Một thời tuổi hoa rồi cũng sẽ qua, sẽ xa, cứ
nhè nhẹ trôi đi. Xin cảm ơn gã tóc ngắn chờ đợi ta suốt một thời áo trắng,
luýnh quýnh cả buổi chiều dài không trao nổi một lá thư. Chẳng gật đầu đồng ý
quý mến gã đâu, cũng chẳng ưu ái chung lối về cùng gã. Xin lỗi nhé gã con trai
theo ta mòn gót dép. Ba mùa phượng đợi chờ, gã có thấy mình phong sương? Chẳng
phải thờ ơ hay vô cảm, thật sự trong ta "tình nhỏ làm sao quên". Sẽ
gom tất cả những kỷ niệm vụng về này cất giữ vào một góc, để qua tuổi học
trò lật lại ký ức vẫn thấy mình mộng mơ.
Mười hai ơi! Là vạt nắng tháng tư trải đều và loang lổ trên
đại lộ, rượt đuổi nhau rồi tít mắt cười òa vô tư. Có những ngày các cô nhỏ học
trò biếng lười và mộng mị, chậm rãi đạp những vòng xe cút kít đi về phía cuối
con đường đầy hoa dại, vu vơ kể cho nhau nghe những ước mơ đi đến tương lai. Là
lũ con gái với những giận hờn nhỏ nhặt, vẩn vơ. Rồi cùng nhau xúng xính ổi,
xoài bỗng nhoẻn miệng cười "thôi mình hòa nhé". Là lũ con trai ngày
thường miệng lưỡi hơn người "mấy bà mặc áo dài, ngồi thiệt tốn kém đất
đai, như con trai tụi tui coi vậy mà gọn". Để 12 về cả bọn bỗng "trở
chứng", vụng về và lóng ngóng với chùm hoa dại, lá thư.
Mười hai ơi! Nơi tầng ba lớp học, ta nhặt tiếng ve kêu khản
mùa về, và cả màu phượng đỏ rạo rực như hối thúc. Hôm nay, ta đứng đây, còn đây
tuổi 18 trong veo của tuổi học trò. Thừa sức biết sắp xa cấp ba tuyệt đẹp,
nhưng ta bất lực đành để thời gian chảy tràn trên bờ vai, mái tóc thiên thanh.
Sẽ còn lại một trời là nuối tiếc, bởi chính ngày này rồi
cũng sẽ quay về làm quá khứ trong ta. Rồi mỗi đứa sẽ đi về mỗi nơi. Ai chờ đợi
ai, ai nhớ ai trong hành trình dài của cuộc đời này? Rồi cũng sẽ một ngày xa rất
xa hôm nay, tâm hồn ta phiêu linh về miền cũ. Một thuở ngây ngô đi qua cuộc đời
nhau bằng hoa phượng, trang vở. Tất cả đủ để ta ôm nuối tiếc nuôi lớn tâm hồn
vào day dứt, viển vông.
Mười hai ơi! Sao vội vàng như chưa kịp bắt đầu đã kết thúc?
Chiếc guitar, một bản tình ca sẽ rêu màu cũ kỹ của thời gian. Trang vở thuộc
bài, một thời ngoan hiền như cỏ cây sẽ êm êm đi về nỗi nhớ. Kìa, tháng tư về rồi
đấy! Hoa phượng đỏ hơn màu máu con tim. Cho mười hai thương mến sẽ ra đi mãi
mãi...
LƯU THỊ CẨM HUYÊN
Tác giả giữ bản quyền, vui lòng ghi rõ nguồn khi sử dụng nội dung này.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét