Tháng Năm lại về rồi đó em à!
Tháng Năm lại trải một màu đỏ rưng rức trên những phố
dài, thỉnh thoảng đỏng đảnh thả vài vệt mưa mỏng tan như trêu ghẹo. Bất chợt
đâu đó trên đường, ta tình cờ gặp những tà áo học trò bay lãng đãng một miền
thương nhớ, lòng sao không thức dậy những hoài niệm vu vơ.
Tháng Năm, có lẽ là chút giận, chút thương, chút dỗi
hờn, nhung nhớ, như những ngày nắng ngày mưa vội vã chưa kịp đợi chuyển mùa.
Tháng Năm trong anh là những chiều tan học có lũ con trai tinh nghịch trên
đường rời trường. Con đường dẫn từ trường ra quốc lộ vừa nhỏ vừa dài, lại thấp
nên ngập linh binh trong cơn mưa đầu mùa. Tụi con trai xắn quần, vừa đi vừa đùa
giỡn trong mưa. Tháng Năm trong em là những chùm hoa phượng đỏ nhưng nhức, đẹp
và buồn. Cầm trên tay nhành hoa ai vừa trao tặng mà tiếc nuối ngẩn ngơ cho tuổi
học trò sao qua vội, cho mối tình đầu mới vừa căng mọng những khát khao.
Tháng Năm, những cánh sao dầu khô rụng xoay tròn xoe
trên nền trời nhừ mỏi và chi chít những cụm mây xám bạc. Chúng mình lượm chúng
và thả xuống mặt sông, thả theo những ước mơ tuổi trẻ. Bay bay, xoay xoay… Giờ
đây, có lúc nào đi giữa tháng Năm, em khe khẽ hát những lời ca quen thuộc: “Cánh hoa dầu xoay tít bay bay, nhớ ngày xưa
bên nhau từng ngày, có những chiều gọi gió bay lên, tay cầm tay đón những cánh
hoa dầu” (Giáp Văn Thạch).
Vậy mà, ai đó đã nói rằng tháng Năm là tháng của chia
xa. Phải chăng? Sao cứ đến lúc gặp lại màu đỏ buốt lòng nhau ấy, lúc bắt những
giọt mưa đầu mùa vô tư ấy, ta lại chìm vào một cánh đồng buồn vời vợi.
Em ơi! Biết rằng tháng Năm của quá khứ đã lùi xa, để
lại tháng Năm của hiện tại nhiều nuối tiếc, hoài niệm. Biết rằng ta không thể
cứ sống mãi với những ký ức ngọt ngào. Vậy mà bao nhiêu mùa hè đi qua, vẫn còn
mãi trong anh nỗi nhớ về những tháng Năm xưa cũ. Giờ cũng chỉ còn mình anh…
Tháng Năm về rồi đó! Nhưng mà, về làm chi để buốt lòng
nhau đến vậy. Màu phượng đỏ ngày cũ có phai chưa? Anh vẫn mãi đi tìm màu hoa
chứng nhân cho mối tình vụn dại học trò. Nhưng rồi nó cũng chỉ là những bông
hoa đã lìa khỏi cành, vô hồn, tàn úa, biết làm sao tìm lại nét tinh khôi?
Em đang ở phương nào, có còn nhớ không, về những tháng
Năm tràn màu mơ ước. Chỉ đơn giản là dành để những khi dừng lại đâu đó bên đời
giữa những chặng hành trình dài tít tắp, ta lại khẽ khàng nghĩ về nhau, về thuở: “Em mãi là hai mươi tuổi, ta mãi là mùa
xanh xưa” (Quang Dũng). Em ơi, dù có qua những chênh chao hay gập ghềnh, em
hãy mãi giữ cho mình mùa xanh ấy nhé!
Dẫu gì, anh cũng xin gởi em một lời chào trước ngưỡng
cửa tháng Năm. Chào cả những chuỗi ngày - buồn hay vui - vẫn luôn nguyên khôi
và thanh khiết màu môi màu mắt biêng biếc mây trời.
Chào em, cô gái tháng Năm!
VĨNH THÔNG
(Tác phẩm đăng trên Tạp chí Văn hóa Văn nghệ Bạc Liêu, số 46, 2016
& in trong tập tùy bút Thong thả đi, Nxb Văn hóa Văn nghệ, 2017)
Tác giả giữ bản quyền, vui lòng ghi rõ nguồn khi sử dụng nội dung này.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét