Con cào cào trốn vào chiều giáp hạtCon kiến đen tìm ngụ ngụm rơm dầyCó đôi lúc bỗng thấy mình giống chúngHồ hởi tìm những vấp váp kẽ tay.
Một người đến hay trăm ngàn người đếnNhớ và nhung ôi muôn thuở không đầyỒ lạ quá mà dường như quen quá!Ta đã từng gánh nhung nhớ qua đây.Kìa phố kìa đường kìa những ngã baChỉ nằm trong vòng tay trò cút bắtCâu vọng cổ rớt xề chìm câm lặngCó ai còn chiều đến hát cùng ta?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét