MANG ƠN NÀNG
khi, đôi mắt nàng trùng
lắp phố
cơn mưa sắp rời trên
bản thể
ta không bao giờ nắm
bắt nổi
lời tuôn ra để kịp hững
hờ
khi tiếng nói nàng chạm
vòm thông
hình dung kim đâm toạc
khúc hát
nở vào đêm nhựa sống
phủ đầu
ta dìm nàng ngập ngụa
ân hận
khi đôi môi nàng toan
mở hé
những người đàn ông hăm
hở vẽ
thân xác nàng và vết
màu trổ
hoa nội đồng bạt ngàn
dại, ta…
khi cô đơn, nàng chùng
hơi thở
lần trên phím đàn nặng
nhọc vỡ
cung của nàng rầu rĩ lũ
buồn
ta, cứu vớt bằng tiếng
chuông thơ
khi tất cả mọi thứ, từ
nàng
mập mờ nhìn vào ta giây
phút
“lời tỏ tình đầu tiên”
chắp cánh
mang ơn nàng ta khập
khưỡng bay
khi không còn điều gì,
có thể
ngấu nghiến nhai mọi
thứ trong miệng
ta gõ vào chuông thơ
lúng liếng
ở nơi nàng ánh sáng bất
tận
khi tình yêu bung rễ
trong nhau
mang ơn nàng mùa qua,
thiên di…
GIEO MÌNH XUỐNG ĐI
Gieo mình xuống đi
nơi này mềm cỏ
quên hết mọi thứ
mọc cánh trên đầu
Gieo mình xuống đi
ngày mai nơi này sẽ là
nơi êm dịu nhất đời người
gieo mình xuống đi
để thấy lòng đất đó
cũng trắc ẩn mà gượng
mình buông trôi
Gieo mình xuống đi
để hứng những giọt bình
yên đang mùa rực rỡ
thời gian sẽ cho ta cảm
nhận cuộc sống không còn vô vị
gieo mình xuống đi
bởi mặt đất này rất đỗi
từ bi
Gieo mình xuống đi
để tắm gội lại mình lần
nữa nơi này không còn ai gọi tên
tấm bia này rêu phủ hồn
ta sẽ hóa một linh đền
nơi này không còn ai
nhớ tên
khóc nốt một lần
hồn ta mới bình yên
Như dòng sông chưa bị
khai thác
cứ xuôi về biển đông
và mang ơn đời trong
lòng.
GƯƠNG MẶT DÃ QUỲ
Ngất ngây con đường cái
Sắc dã quỳ vàng, rải...
Lên lên xuống xuống
quanh co dốc
Tôi đi đầu óc lắc lư
Theo điệu nhạc chiều
nay em hờn dỗi
Vô tư chàng trai Mặt
trời
Vô tư tôi ngậm ngải,
ngậm đắng bông dã quỳ
Chếnh choáng!
Người ta bảo cái vô tư
của tôi điên loạn
Điên loạn trong thể
thức: Người điên!
Cười mà đôi mắt chẳng
vui tôi: Ừ! Gọn lỏn...
Đứa con gái mùa đông cứ
thế mà hê hả
Chọc thẳng vào nách tôi
để vui bằng những khúc cười
Như em...
Cái đầu tôi lắc lư...
lắc lư...
Tôi chui rúc như loài
sâu bọ vào tuổi em
Ngực tim cứ thế mà nhấp
nhô, thoi thóp...
Vậy là, bung chiếc áo
mùa, nứt mầm...
Chiều nay em hờn dỗi
Gương mặt là hoa dã quỳ
Vàng reo rắc. Vàng hậm
hực
Vàng cả đôi mắt biết
cười biết khóc
Con dốc chiều nay và
con dốc đời tôi, em có còn muốn
làm thủ lĩnh...
LÊ MIÊN CA
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét