Nhà thơ Trúc Thanh Tâm (1949 - 2018) họ tên thật là Dư Thanh Tâm, sáng tác từ năm 1964. Trước năm 1975, ông sáng lập Văn nghệ Hoa Thời Gian, Thi văn đoàn Trăng Nguyên Thủy, Văn nghệ Cần Thơ... Về sau, ông có thời gian dài gắn bó với thành phố Châu Đốc, tỉnh An Giang. Xin giới thiệu đến bạn đọc một số tác phẩm của nhà thơ Trúc Thanh Tâm.
CHÂU ĐỐC MỘT TÌNH YÊU
Nắng gượng thở, mây thả hồn trên núi
Lá bồ đề reo tiếng Phạn vi vu
Ba nhánh sông, phù sa như tươm mật
Phía Cồn Tiên, huyền ảo chút sương mù
Quê lụa Tân Châu, mùa xuân khép nép
Bỗng thèm thương màu áo tím sen bay
Và lòng anh ngập tràn mơ ước cũ
Buổi ban đầu, tay chẳng muốn rời tay
Quán bến tàu, ngụm cà phê đăng đắng
Bay qua tay sợi khói thuốc treo hồn
Bạn bè nhớ, quên đầy trong ngăn kéo
Nhìn cuộc đời cứ bàng bạc như sương
Chuông giáo đường ngân vang vào nỗi nhớ
Dõi mắt nhìn, biền biệt những chốn xưa
Trên ngã rẽ, khi buồn, vui đối mặt
Nói bao giờ cho hết chuyện nắng, mưa
Anh với em, ân tình cùng chia sẻ
Vườn ái ân, ngày tháng lạ đâm chồi
Mở cánh cửa cho lòng nghe chim hót
Đời dẫu gì, cũng đáng sống em ơi.
KHÔNG CỨ TỰ TRÓI NHAU
Tôi chợt nghĩ ra rằng
Mình bây giờ đang sống
Trong xã hội trớ trêu, gian lận
Mọi thứ trên đời đều có thể bán, mua!
Ai bắt mình phải làm những điều trái ngược
Khi cuộc sống là hạnh phúc, tự do
Nhưng phải cần
Đặt vào đó những đường biên
Cho lương tâm
Có từng ô bảng cấm
Sao cứ hoài xin lỗi lẫn nhau
Khi tự mình lệch hướng
Đừng nói hoài hai tiếng ăn năn!
Mới mẻ gì
Khi tự mình thay áo
Sự thật gì
Những lời nói khen, chê
Người lớn thích trẻ thơ
Bởi học hoài những thật thà của nó
Trẻ con không tráo trở
Người lớn học được khôn
Nên đánh đổ lương tâm không ngần ngại!
Tôi bây giờ đã nghĩ
Mình sống thật, dễ không
Hãy hoan hô bao tấm lòng dũng cảm
Những chân chính con tim
Khi họ chưa bao giờ nản
Vẫn vươn tới cuộc đời
Và, không cứ tự trói nhau!
KHI PHƯỢNG BIẾT BUỒN
Anh bên thềm kỷ niệm thoáng mưa bay
Thơ mộng quá những ngày ôm sách vở
Trường lớp cũ còn một thời để nhớ
Những thân thương giờ cũng đã xa rồi
Khoảng sân chung đàn bướm trắng rong chơi
Trăng nguyên thủy của một thời ngây ngất
Trang lưu bút như những cơn gió mát
Thổi theo anh vào ngày tháng giang hồ
Anh yêu đời và vẫn cứ làm thơ
Như thuở chớm yêu tình len lén gọi
Ai cũng có thời si mê, vụng dại
Tuổi học trò nhen nhúm tập tành yêu
Nắng lung linh, em thả tóc trong chiều
Anh ngóng đợi để đêm về thao thức
Viết pilot, nhớ thương màu mực tím
Mùa hạ về rộn rã tiếng ve ngân
Yêu dấu nào theo thời khắc bâng khuâng
Và một lúc anh thấy mình mắc nợ
Và một lúc hồn mình bỏ ngõ
Sợ xa người nên hụt hẫng trong tim
Phượng biết buồn thao thức tiếng mưa đêm
Khi hoa nắng trải vàng đường hò hẹn
Nghe trong gió còn chút hương lưu luyến
Biết hờn ghen khi cảm nhận yêu người!
TRÚC THANH TÂM
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét