VIẾT VỀ DÒNG SÔNG HÒ
HẸN
Vàm Cỏ của nhau tím màu hoa sông
dịu mát chiều hôm
tình xanh ngọc
bờ Bắc nhớ bờ Nam
áo hồng gội tóc
cho đôi bờ thơm ngan ngát hương lòng
Vàm Cỏ của nhau xanh trời hò hẹn
bốn mùa lui tới
chạm mùa thương
bờ Bắc
một ngày hoa thắm bến
bờ Nam
trẫy hội đưa - đón má môi hường
đôi bờ chung con nước xanh trong
nhụy nở
hoa khai
chồi trổ mộng
cành thủy chung gió mùa reo với sóng
khúc xuân nồng:
Vàm Cò Đông ơi!
Vàm Cỏ Đông!
THAY CA NỖI ĐỢI NIỀM MONG
đi rồi mới hay
không thể về náu nương cùng bóng núi
xa cao nguyên sương quấn quít trên đầu
bẩn chật đời
chùn chân ngồi cân đo buồn tủi
một nửa xa, một nửa thắt lòng đau
bốn mươi năm
râu sương ngắn dài nửa đen nửa trắng
tim vẫn run đều đặn sao nhịp nhớ nhịp
quên?
bốn mươi năm
có hằng trăm đêm tay ngủ vùi trên trán
vẫn rỗng tuếch hồn, toan tính cũng
chông chênh
đi qua bốn mươi năm - tình cũng đi
qua - ta về lại
“vùng trời quanh năm mùa đông…” nên nỗi
nhớ se lòng
trời đất đầy sương hay phố phường
xưa thay đổi
lối về xưa tìm lại giữa mênh mông!
áo thay màu trước muôn trùng mưa nắng
người về đâu cho thương tiếc thay ca?
ta đứng gác, giữ mập mờ kỷ niệm
dễ thương không về, đêm mộng vỡ
òa thơ
LÊN
NÚI
mùi
thiền thoang thoảng
chiều
lên núi
mây
xám ngời thu, nhàn nhạt rừng
lá
chen dốc đá chông chênh lối
ngực
phập phồng sương - cây cỏ rưng rưng
nhiều
đêm
mơ
về một tình yêu xanh
tỉnh
giấc, vẫn hoài chăn gối lạnh
buồn
lắm!
đêm
một mình - phố vắng
ừ
thôi!
lên
núi
gặp
mông mênh
đất
thấp - nhà cao em khuất lấp
lên
núi thử làm hòn vọng phu
chênh
vênh phận bạc đùa duyên kiếp
nắm
níu xuân tình
thu
vẫn thu!
lên
núi mùa nầy mưa lay phay
ngở
ấm hồn côi
mây
sướt mướt
đêm
quấn quít từng dấu chân đơn độc
em
một mình
xuống
núi vẫy tay.
VŨ MIÊN THẢO
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét